Chương 2632 Trăm vạn đại quân như biển, tuôn trào về phía Kiếm Phong Sơn (2)
Trọng Huyền Tuân dùng thân phận chính mạch Bác Vọng hầu Đại Tề, chủ động xin làm tiên phong, đương nhiên chính là biểu hiện rõ rệt của dũng khí.
Mà giây phút này, đã chứng nhận y không tiếc Thần Lâm, một mình đối mặt, thể hiện thần thông, vượt qua trăm dặm đất trống mà quân đội Hạ quốc cố ý tạo ra, hoàn toàn thể hiện ra thế nào là "dám đảm đương người đi đầu", thế nào là "mũi nhọn không bị cản trở".
Phải biết là trong trăm dặm đất trống này, không biết có bao nhiêu bẫy rập, đủ loại, hung ác cùng cực. Cho dù là để đội quân tinh thông công sự của Đại Tề giải quyết, thì cũng không biết phải mất bao lâu. Lại càng là một công việc cực kỳ nguy hiểm.
Chôn bẫy rập, hủy đi bẫy rập, bản thân nó chính là công phòng sinh tử. Nổ tung, thiêu đốt, loạn hồn... Mọi loại bẫy rập được bố trí trên chiến trường đều vì để giết người.
Trăm dặm đất trống này, ẩn giấu bao nhiêu sự thù hận của người Hạ?
Ngoại trừ bẫy rập, tất nhiên cũng có binh mã Hạ quốc dò xét ám sát.
Trọng Huyền Tuân tự mình xông qua lần này, quả thật đã biến bản thân thành mục tiêu, hấp dẫn đến bao nhiêu địch ý. Nói không chừng một lần toàn lực xung phong đối phó, liền có thể giữ y lại.
Nhưng y lại đúng là làm như vậy.
Trực tiếp hiển hóa thần thông Đại Nhật rộng mấy chục trượng, bay qua trăm dặm bẫy rập mà Hạ quân tạo nên. Ánh sáng vô tận, vô cùng rực rỡ.
Rầm rầm rầm!
Nhật Luân cường thế phát động một đường bẫy rập, đấu đá lung tung, cái gì mà Xà Cức trận, cái gì mà Âm Hồn niệp, cái gì mà Bại Huyết thứ... Từng đám bộc phát, lại từng đám bị trấn áp!
Mọi người chỉ thấy vô số hình ảnh bẫy rập trong nháy mắt bị nổ tung, chấn động trăm dặm đất trống, từ tầm nhìn bên này, kéo dài đến tận đầu bên kia.
Nhiều bẫy rập giết người nổ tung liên tiếp như vậy, vậy mà không thấy âm độc đáng sợ, ngược lại hiện ra một loại mỹ cảm mênh mông!
Quá nhanh rồi.
Chỉ trong chưa tới thời gian một khắc, một vầng Đại Nhật kia đã tuần tra khắp trăm dặm đất trống, trở lại không trung. Quả là thần tích!
Lúc đó, Trọng Huyền Tuân chỉ nắm chặt bàn tay, đã thu Nhật Luân vào trong tay, sau đó chỉ một ngón tay về phía trước.
Thế là ba ngàn người thuộc tiên phong doanh của y, liền quát lên: "Uy phong!"
Binh sát bay tận trời, sau đó sải bước tiến quân!
Trong toàn bộ quá trình Đại Nhật chuyển động, những... phục binh Hạ quốc đang quan sát phía xa, vốn dĩ sẽ tùy thời hành động, nhưng lại chỉ có mấy đạo thuật pháp lẻ tẻ bay tới... cùng biến mất với những bẫy rập kia.
Sau đó liền yên lặng, sau khi toàn quân tiên phong doanh xuất phát, lại càng lập tức chạy tứ tán...
Thế là trăm vạn đại quân như biển, chuyển động trên quốc thổ Hạ quốc, thẳng tiến tuôn trào về phía Kiếm Phong Sơn!
Càn Dương Xích Đồng của Khương Vọng, trong một khoảng cách xa, vẫn thấy rõ tư thái của Trọng Huyền Thắng.
Quét ngang trăm dặm đất trống, nghiền nát vô số bẫy rập, thể hiện uy phong Thần Lâm, vô cùng oai hùng Mục lực của Trọng Huyền Thắng không bằng, ở khoảng cách này chỉ có thể nhìn được hình dáng đại khái, liếc nhìn Khương Vọng, bỗng nhiên thở dài một hơi.
Khương Vọng khó hiểu nhìn hắn ta.
Chỉ thấy mập mạp này đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ánh sao trên bầu trời buông xuống, trong nháy mắt tắm gội thân thể.
Thân thể béo ụt ịt của hắn ta được ánh sao vờn quanh, trong khoảnh khắc đã hoàn thành tôi thể.
Đã từ tu sĩ Nội Phủ, tấn thăng thành tu sĩ Ngoại Lâu.
Toàn bộ quá trình cực nhanh lại cực kỳ đột ngột, nhìn qua giống như chân trời có một ngôi sao lóe lên một cái, rồi liền biến mất.
"Lập cái tinh lâu để tự an ủi. Hắn ta phủi phủi tay, nói như vậy.
"Trọng Huyền thần thông ngươi mới hái được ở phủ thứ năm, đã nắm giữ hoàn toàn chưa?" Khương Vọng hỏi. Mặc dù sau khi Trọng Huyền Tuân ra khỏi Tắc Hạ Học Cung, cuộc cạnh tranh của đôi bên đến giai đoạn giằng co, Trọng Huyền Thắng cũng đã giành nhiều tinh lực hơn để tu luyện, nhưng dù sao cũng trễ nãi một ít tu hành. Hắn lo rằng Trọng Huyền Thắng vội vàng, không đợi kịp viên mãn đã thăng cấp Ngoại Lâu.
"Trong việc khai phá thần thông này, sẽ không kém hơn so với Trọng Huyền Tuân lúc cùng cảnh. Trọng Huyền Thắng trừng to hai mắt: "Phàm là chuyện có thể dùng đầu óc để giải quyết, thì không tính là chuyện gì to tát" Loại thần thông biến ảo mọi thứ như Trọng Huyền này, quả thật rất thích hợp với loại người có trí nhớ kinh khủng như Trọng Huyền Thắng.
Khương Vọng yên tâm, nhìn chằm chằm thịt béo trên người hắn ta, chế nhạo nói: "Phàm là chuyện khiến cho ngươi phải nhúc nhích, thì mới gọi là phiền toái, phải không?"
Cùng là người nắm giữ Trọng Huyền thần thông, cùng là người tài hoa khai phá đủ thần thông, Trọng Huyền Tuân tôi luyện thân thể gần như hoàn mỹ, mập mạp này thế mà vẫn là một thân mập mạp. Thậm chí hình như còn mập hơn một chút...
"Cũng không phải phiền gì, chẳng phải còn có ngươi nữa sao?" Trọng Huyền Thắng thâm ý liếc Khương Vọng một cái.
Vừa nói vừa sải bước đi về phía trước, giơ tay phải lên, làm một thủ thế tiến quân, chỉ huy đội ngũ rốt cuộc được hắn ta đặt tên là "Đắc Thắng doanh", đuổi theo đại quân.
Trên đỉnh Kiếm Phong Sơn, Mẫn vương Đại Hạ Ngu Lễ Dương, đứng sừng sững như một vị thần.
Khiến cho Hạ quân giữ núi vô cùng tin tưởng.
Nhưng tâm tình của ông ta lại không rõ ràng lắm.
Ông ta đương nhiên không hề trông cậy chỉ dựa vào các loại bẫy rập trên trăm dặm đất trống kia có thể ngăn cản quân tiên phong của Tề quốc bao lâu.
Có lẽ chỉ có ba canh giờ, bốn canh giờ.
Cũng không liên quan gì lớn lắm.
Đại tướng tiên phong trẻ của Tề quân trực tiếp tự mình vượt qua trăm dặm bẫy rập, không có một chút thấp thỏm nao núng nào, vô cùng kiên quyết, cũng chỉ khiến cho ông ta hơi hơi kinh ngạc.
Dù sao cũng là bá chủ quốc của Đông vực, tất nhiên có thiên kiêu bất phàm.
Cho dù những... bẫy rập kia ngay cả nửa canh giờ cũng không chống đỡ được, cũng không sao, không quan trọng lắm.
Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ tới chính là, những quân nhân được phái đi quan sát khu vực bẫy rập kia để tùy thời hành động, thậm chí ngay cả chân chính ra tay cũng không làm, chỉ bắn ra mấy đạo thuật pháp không nhẹ không nặng, liền xám xịt chạy trở về!
Quả thật là không có cơ hội nào...