← Quay lại trang sách

Chương 2641 Bất Hiện Tráng Liệt (3)

Từng đội từng đội quân binh bay lên trên Kiếm Phong Sơn dưới sự hướng dẫn của các tướng lĩnh, kỳ quan đi cùng phất cờ hô to.

Trên con đường quanh co lên Kiếm Phong Sơn, đừng đội từng đội quân sĩ Hạ quốc đầu hàng quỳ xuống, cởi bỏ áo giáp và vũ khí.

Núi này phòng thủ kiên cố hiểm trở.

Quân đội này cố thủ kiên cường.

Nhưng vào lúc này, không có bao nhiêu quân đội Hạ quốc ngoan cố chống cự.

Dù sao bọn họ cũng là truyền kỳ của một thời đại Đại Hạ thần võ, những nhân vật đại biểu cho sự phục hưng của một quốc gia, đường đường là Diễn Đạo cường giả, Dân Vương Ngu Lễ Dương! Tất cả đều chạy trốn mà không nói một lời...

Ai có thể cường đại hơn, có dũng lực hơn Dân Vương cơ chứ?

Ngoài thân núi còn ở, trong lòng núi đã đổ.

Như vậy, cũng miễn một trận giết chóc!

Vị Trương Thái nổi danh trong quân đội, là nhân sĩ quận Phượng Tiên của Tề quốc, nhưng không liên quan gì đến vị 'Trương hiển hách một thời kia.

Có lẽ mấy trăm năm trước có thể có chút huyết thống?

Ai biết được!

Dù sao thì Phượng Tiên Trương thị đã không còn nữa.

Sau sự kiện ban đầu của Khốc Từ, lễ bộ đã chính thức tuyên cáo Cửu Phản Hầu tuyệt tự.

Nhất đại danh môn đã cùng Vũ Đế sáng lập ra võ thuật để khôi phục đất nước và chia sẻ vinh quang với Đại Tề, đã tan thành mây khói. Chỉ để lại một cuốn sách lịch sử cho các thế hệ sau này vinh danh.

Ngoại trừ Cửu Phản Hầu nhất mạch kia ra, thì quận Phượng Tiên cũng không có thế gia hiển hách nào khác nữa.

Gia cảnh của bản thân Trương Thái rất bình thường, cái kiểu ba bữa đều có cơm ăn, sẽ không chết đói—— ở Tề quốc, chỉ cần người không lười biếng, tứ chi kiện toàn, thì chắc chắn sẽ có cơm ăn.

Mười sáu tuổi hắn ta tòng quân, vì chăm chỉ nhẫn nại chịu khó, dám đánh dám liều, nên cho dù khí lực không đủ, nhưng cũng từ từ trở thành một người quân nhân đúng nghĩa. Là một quận binh của quận Phượng Tiên, bảo vệ quê hương của mình.

Năm năm trước trong đợt tuyển chọn quân đội, hắn ta không được tuyển vào trong Cửu Tốt, nhưng bởi vì liều mạng biểu hiện trong trận đấu, nên sau đó cũng được thăng chức thành đội chánh, quản lý cả trăm người dưới tay, cuộc sống vô cùng thú vị.

Vào năm ngoái, bởi vì đội ngũ thủ hạ của hắn ta đã đạt được nhiều thành tích tốt trong những lần diễn tập quân sự giữa các quận, tích lũy công lao cực khổ đạt được một viên Khai Mạch Đan! Mà cuối năm ngoái, hắn ta thành công khai mạch, trở thành siêu phàm tu sĩ Đời người từ đây bất đồng!

Cánh cửa của Đại Tề Cửu Tốt đều mở rộng đón hắn ta. Quận binh quận Phượng Tiên cũng dành cho hắn ta chức vụ phó đô thống.

Vốn là hắn ta sẽ không do dự.

Dù sao Cửu Tốt là nơi hắn ta ngày đêm mong mỏi, là võ đài mà bất cứ binh sĩ Đại Tề nào cũng khao khát. Đó là một điểm khởi đầu hoàn toàn mới, và nó cũng đại diện cho một tương lai vô tận... Nhưng đã nhiều năm trôi qua, gia đình có lão cha và từ mẫu, họ đều già yếu, và hắn ta cũng không còn là bản thân mười tám, mười chín tuổi nữa rồi.

Suy đi nghĩ lại, nếu như hắn ta ở lại trong đội ngũ quận binh, vinh danh thăng chức lên chức phó đô thống, có thể ở gần để chiếu cố cha mẹ già, đầu năm hắn ta cũng đã cưới được kiều thê, cuộc sống vô cùng thoái mái.

Nhà lão Trương không có bất kỳ chút huyết mạch quý tộc nào của hắn ta này, ở nơi này cũng là có mặt mũi rồi, có thể sống một cuộc sống có thể diện.

Lần này thiên tử chinh phạt Hạ quốc, chiêu mộ quân đội cả nước, hắn ta là người thứ mười ghi danh trong quân ngũ quận Phượng Tiên.

Mẹ nó, sau khi nhận được tin tức, hắn ta đã đi suốt đêm để ghi danh, vốn tưởng rằng lấy được vị trí đầu tiên, nhận được tin tức sau hắn đi suốt đêm ghi danh, vốn tưởng rằng phải là đệ nhất. Chín tên chó má đằng trước, thế mà lại cuốn chăn đệm ở ngoài cửa chờ!

Đối với một sĩ tốt phổ thông của Tề quốc mà nói, ý nghĩa của chiến tranh là như thế nào?

Là ý nghĩa chiến công, ý nghĩa quan chức, ý nghĩa cơ hội.

Cơ hội một bước lên trời.

Xa không nói, cứ nói về cuộc chiến Liệt Dương trước đó, có biết bao nhiêu người tích lũy công lao đạt được siêu phàm?

Bao nhiêu người thành cá nhảy long môn?

Trương Thái – Trương phó đô thống hắn ta, cũng muốn đạt được tài nguyên, đạt được đạo mạch đằng long, cũng muốn thử xem cảm giác bay trên trời chui xuống đất của thần tiên là như thế nào! Nếu chỉ dựa vào tích lũy công lao ở mấy dịp diễn tập quân đội trong thời bình, thì phải diễn tới khi nào? Thậm chí, kiều thê đã đã có tin vui, mắt nhìn khi đánh xong trận chiến này, thì đứa trẻ này cũng vừa kịp ra đời. Chẳng lẽ hắn ta lại không muốn kiếm một viên Khai Mạch Đan cho hài tử chưa ra đời kia sao? Bản thân phải lăn lộn trong bùn đất và máu tươi, trải qua biết bao cực khổ mới có thể siêu phàm, tiêu hao nhiều năm thanh xuân đến như vậy ở bên trong đội ngũ quận binh, đến nỗi mà hắn ta cũng ngại ngùng nhìn thấy những gương mặt non nớt trong đội ngũ Cửu Tốt kia. Chẳng lẽ nhi tử hay nữ nhi tương lai của hắn ta không thể sớm hơn một bước sao?

Từ khi đương kim thiên tử lên ngôi tới nay, Tề quốc đều giành chiến thắng trong tất cả các cuộc chiến quan trọng, một đường đại chiến, diệt quốc vô số, mới thành tựu được cơ nghiệp bá chủ Đông vực.

Tề nhân sợ gì chiến tranh?

Tại sao hắn ta lại không tích cực được?

Những dân chúng không phải là quân tịch, thì muốn ứng chinh còn không ứng được kìa! Thành thật mà nói, hắn ta không hề trai qua trận đại chiến ba mươi hai năm trước kia. Tề quốc là người chiến thắng cuối cùng, giành được bá nghiệp. Hắn ta không có quá nhiều cảm thụ về cái gọi là nợ máu thù nước với Hạ quốc.

Lý do tại sao hắn ta hạnh phúc khi nghe tin về chiến tranh là vì chiến tranh có thể mang lại cho cá nhân hắn ta những cơ hội thực sự và những lợi ích hữu hình. Cho dù bây giờ hắn ta chết trong trận chiến, thì người nhà của hắn ta cũng không thể thiếu một viên Khai Mạch Đan được. Một võ quan như hắn ta dũng cảm tráng liệt, quận trưởng cũng sẽ đích thân tới cửa thăm hỏi. Hắn ta chiến đấu vì lợi nhuận, và chết mà không phải lo lắng. Hai là cảm giác vinh dự bẩm sinh với tư cách là một người Tề quốc. Cố Dương đã là bụi bặm của lịch sử, Cảnh quốc cường đại – cây đại thụ che trời cũng đã bắt đầu thối rữa. Với tư cách là quốc gia bá chủ trẻ nhất, đứng lên chống lại áp lực của các nước bá chủ khác. Giống như trong Hoàng Hà Hội, người Tề quốc từ thế hệ này đến thế hệ khác phấn đấu liều chết chiến đấu, cuối cùng lấy được vị trí đứng đầu. Người Tề quốc nên chinh phục thiên hạ, không cúi đầu trước bất kỳ ai!