Chương 2643 Kỳ Trấn Sơn Hà (2)
Đang viết gì đấy?"
Từ trong tu hành đã tỉnh hồn lại, Trọng Huyền Thắng cũng đã chen chúc ngồi ở phía đối diện. Chiếc xe quân sự kêu cót két vang dội, khiến cho người ta không khỏi lo lắng cho mấy con đà thú kéo xe kia.
Bản thân tên béo này lại hoàn toàn dửng dung, cầm một cây viết trong tay, đang viết một cái gì đó trong cuốn sách nhỏ.
Khương Vọng có chút hiếu kỳ.
"Giúp đường huynh thân ái của ta ghi lại công lao? Trọng Huyền Thắng cười ha hả nói.
Lúc này Trọng Huyền Tuân đang dẫn đầu Tiên Phong Doanh của mình, cùng với Trục Phong Quân, càn quét ở Phụng Tiết phủ.
Chỗ tốt của tiên phong chính là ở chỗ này.
Có tư thái tự do nhất, cũng có thể lấy được chiến công nhiều nhất trong tình cảnh nguy hiểm nhất.
Như Trọng Huyền Thắng bọn họ, mặc dù cũng không cần nghỉ ngơi, cũng chỉ có thể đàng hoàng ở trong Thu Sát Quân, chờ đợi chủ ý của chủ soái.
Khương Vọng hứng thú, tiến tới nhìn.
Chỉ thấy trên quyể sách nhỏ chia làm hai hàng phân ra viết hai cái tên, bên trái là "Trọng Huyền Tuân", bên phải là "Trọng Huyền Thắng".
Phía dưới cái tên Trọng Huyền Tuân viết Phá hãm, trăm dặm.
Phá thành, nhị.
"Y đã công phá hai ngồi thành rồi?" Khương Vọng kinh ngạc hỏi.
Trọng Huyền Thắng liếc mắt: "Phụng Tiết phủ bây giờ phá thành có gì khó khăn cơ chứ? Cho dù ta phái Trọng Huyền Tín đi thì cũng giống như vậy thôi"
Vừa nói, hắn ta vừa viết một chữ "tiểu" đằng sau chữ "nhị"
Để cho biết thành tích phá thành cũng không có gì thật, chỉ tính là tính toán nhỏ nhặt thôi.
Nhìn nữa thì thấy dưới cái tên Trọng Huyền Thắng, ngược lại cũng viết một cái. Viết: Phá quan, Kiếm Phong Sơn.
Khương Vọng cười: "Cái này không thể tính ở dưới danh nghĩa của ngươi được chứ?"
"Công lao phá Kiếm Phong Sơn, chũng ta có thể tính là 2/100. 000 được không? Không đúng, tính luôn cả Tam Đô giáp sĩ, cộng lại..."
Ba!
Trọng Huyền Thắng gấp sách lại, chỉ nói: "Phiền đến như thế cơ chứ!"
Xoay người xuống xe, lục lọi đồ trong hộp trữ vật, đi chia buồn với các chiến sĩ trong trại. Cái gọi là chiêu binh, hắn ta xuất thân danh gia vọng tộc, cho nên vô cùng tinh thông.
Thập Tứ đi theo phía sau từng bước một, không biết đang suy nghĩ cái gì, bước chân có chút nặng nề.
"Không nên gấp, không nên gấp"
Trọng Huyền Thắng trong lúc bận rộn xoay người lại, cầm lấy tay nàng nói: "Chiến tranh vẫn còn tiếp tục...
Tin tức Kiếm Phong Sơn sụp đổ chỉ trong một ngày, chắc chắn là một tin tức long trời lở đất!
Mặc dù quân đội của Hạ quốc đã cố gắng hết sức để chặn tin tức, nhưng toàn bộ Phụng Tiết Phủ, hai mươi ba thành và hàng triệu người đã phải di dời trong một đêm... làm sao có thể chặn được?
Càng đừng nói là còn có sự phát lực của hệ thống gián điệp của Tề quốc.
Lòng người bàng hoàng!
Sử dụng bốn từ này để miêu tả bầu không khí ở thành Quý Ấp là hoàn toàn thích hợp.
Hàng nghìn gia đình thấp thỏm lo âu.
Đầu đường cuối hẻm, người đi đường vội vả.
Triều đình tràn ngập lam tím quý nhân, không biết có bao nhiêu người có thể ngủ yên.
Có người đã quên cảnh tượng quân Tề đến thành Quý Ấp ba mươi hai năm trước, nhưng bây giờ họ phải nghĩ lại. Thanh Loan điện.
Bức màn lớn bằng châu ngọc ngăn cách sảnh dành riêng cho Thái hậu để xử lý các công việc chính sự trong chính phủ thành hai nửa. Đương nhiên, không có mục đích cụ thể, chính thống của Đại Hạ là trên người con trai của Hạ Tương Đế... Chỉ là thay đổi ngầm tòa cung điện này thành nơi Thái hậu đích thân xử lý chính sự. Sau bức rèm, thái hậu Đại Hạ ngồi dựa ở trên ghế phượng, hai tay chống trán, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, tựa hồ đang tĩnh dưỡng tâm thần.
Bên cạnh có một cung nữ hầu hạ, đang trầm bổng mà đọc tấu chương.
Khi nghe đến những nơi quan trọng, thái hậu liền mở miệng nói mấy câu. Bên cạnh còn có một tấm án thư, có một cung nữ ngồi cầm bút trước án thư, đang nhanh chóng ghi chép lại.
Sau nhiều năm xử lý chính sự, thái hậu đã có thể thoải mái và thành thạo giống như tiên đế. Vẻ mặt âm thầm của triều thần cùng chút ích kỷ ẩn giấu trong lòng đại chúng, thái hậu liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đủ thứ.
Không nói cũng coi như xong, mỗi lần nói nhất định phải trúng trọng điểm.
Chính sự được giải quyết từng việc từng việc một, như nước chảy mây trôi.
Nàng ta vẫn có thể cảm nhận được lực lượng của quốc thế mà Đại Hạ tích lũy cả ba mươi hai năm nay.
Tương lai còn rất dài, nàng ta nghĩ.
Một người thái dám bước vào, quỳ sát ở phía bên ngoài rèm, nói: "Dân Vương điện hạ tới.
"Tuyên" Hạ thái hậu chỉ nói.
Cung nữ đọc tấu chương lập tức im lặng, cung nữ ghi chép lại cũng ngay lập tức dừng bút.
Nhưng cũng hoàn toàn không tự chủ được, dùng dư quang nơi khóe mắt liếc về phía bên ngoài.
Không lâu sau, truyền kỳ của thời đại thần võ, Dân Vương Ngu Lễ Dương, cũng đã ngược ánh sáng, đi vào trong điện.
"Ra mắt Thái hậu điện hạ. Hắn ta ôn tồn hành lễ.
Vô luận là phong thái dáng vẻ, quyền thế địa vị, thậm chí cả thực lực cá nhân, đều là nhân vật thuộc tầng lớp đệ nhất của Đại Hạ.
Chẳng trách khiến người ta không thể rời mắt.
"Dân Vương mời ngồi. Thanh âm của Hạ thái hậu truyền tới từ phía sau bức rèm che.
Trước bức rèm che, ngay chính giữa đại điện, để một tấm tôn ỷ.
Ngu Lễ Dương đi lên phía trước, liền tự mình ngồi xuống, nói chuyện với thái hậu đương triều qua một tấm rèm.
"Kiếm Phong Sơn một ngày đã sụp đổ, là lỗi của bổn vương" Hắn ta nói như vậy.
Hạ thái hậu nói: "Những diễn tiến chiến sự đó, ai gia đã biết. Tào Giai dùng vũ lực để trấn áp, quả thực cũng không có gì sai. Nói cho cùng, cũng không phải tội ác chiến tranh. Là do quốc gia Đại Hạ của ta quá yếu, nên mới khiến thanh danh của Dân Vương phải chịu tủi nhục.
Ngu Lễ Dương cười khổ một tiếng: "Thái hậu nói như vậy, là đang muốn làm nguôi ngoai tiểu vương" "Trong chuyện này, người sáng suốt đều hiểu rõ, không cần để ý mấy câu nói của những người tầm thường kia. Hạ thái hậu chậm rãi nói: "Trời sinh Dân Vương, là may mắn của Đại Hạ ta. Dân Vương có thể vì quốc gia mà từ bỏ thanh danh, ai gia đã muốn rơi nước mắt rồi.
Ngu Lễ Dương không thể không thừa nhận.
Cho dù hắn ta đủ cường đại, cho dù hắn ta đã đứng ở vị trí đỉnh cao siêu phảm, cho dù hắn ta căn bản không bị ảnh hưởng bởi những đả kích kia.
Thì lời nói của Hạ thái hậu, vẫn cho hắn ta một sự an ủi to lớn.
Giống như năm đó trong cảnh gió lửa bao phủ toàn bộ Hạ quốc, niềm kiêu ngạo của hắn ta lại bị đánh nát một lần nữa ở trên chiến trường, một người tự cho mình là phong lưu như hắn ta lại phải chạy trốn chui trốn lủi, chật vật trở lại thành Quý Ấp, trở lại vương đô cuối cùng của Đại Hạ.
Ngày đó hắn ta ngẩng đầu một cái Thái hậu đầu đội phượng quan vai khoác hà ấp, đứng ở đầu thành Quý Ấp, như một đóa hoa tường vi đang thiêu đốt lấy sinh mệnh!
Tươi đẹp mà lại rực rỡ đến như vậy.
Cho hắn ta một lực lượng đến vô cùng vô tận.
Một người mệt mỏi và khô kiệt như hắn ta lúc đó, lại thu được sinh cơ thêm một lần nữa.
Loại lực lượng đó, đã chống đỡ hắn ta trong những năm tháng sau này, giúp hắn ta lần lượt đứng lên.
Chống đỡ hắn ta trở thành Dân Vương.
Chống đỡ hắn ta, trở thành quốc trụ của Đại Hạ ngày hôm nay!