Chương 2651 Vãn đắc nhật cung sát thương cẩu, phi tinh đái nguyệt hựu nhất niên (1)
Chương 2651: Vãn đắc nhật cung sát thương cẩu, phi tinh đái nguyệt hựu nhất niên (1)
Trung quân Đại Tề, trên xe lâu nhung trùng, Nguyễn Tù mặt như thiếu niên nói: "Long Tiều bị thương mà chưa chết. Trục Phong quân chết trận hơn ba vạn, mà Trấn Quốc quân thương vong hơn nửa."
Trấn Quốc quân Đại Hạ được xây dựng đối ứng với Cửu Tốt Đại Tề, chính xác đối đầu Trục Phong quân, kỵ quân hai bên đụng nhau không chút màu mè, chém giết sinh tử lẫn nhau.
Tỉ lệ tướng sĩ bỏ mình của hai phe xấp xỉ ba phần mười so với năm phần mười!
Đây tuyệt đối không chỉ là thế thắng Tào Giai điều hành có phương pháp dẫn đến, càng có ưu thế toàn diện của Tề quốc trên binh giáp, tố chất quân binh, trận đồ Binh trận, sát pháp Binh trận!
Tào Giai khẽ gật đầu, kết quả quan sát của Nguyễn Tù không kém so với hắn ta tận mắt nhìn thấy chút nào.
Hắn ta đương nhiên chắc chắn điều mình nhìn thấy, sở dĩ còn cần diễn đạo Chân Quân xác nhận một lần, đơn giản là trận chiến tranh này cũng tuyệt đối không thể nói là nhẹ nhõm với hắn ta.
Hắn ta cũng phải nghĩ đi nghĩ lại, cực kỳ thận trọng.
Không nói những chuyện khác, hơn ba vạn người Trục Phong quân đã chết tại nơi này! Cả nhà Lý Chính Ngôn ra trận, dùng mạng mà liều!
Nếu trận chiến này không thể thắng, hắn ta bàn giao thế nào được?
"Trấn Quốc quân có thể trở về, nhưng không thể về dễ dàng như vậy."
Tóm lược trong lòng một lần, xác nhận tất cả chi tiết đều không lộ chút sơ hở, Tào Giai bèn nói: "Lệnh quân sư trấn quân Nguyễn Tù, xuất trận!"
Nguyễn Tù đứng sau lỗ châu mai sắt thép, khẽ gật đầu, bày tỏ thân tại trong quân đội, đã tiếp lệnh chủ soái.
Đạo bào tinh đồ chỉ quét qua, đã đạp lên chiến trường!...
"Vãn đắc nhật cung sát thương cẩu, phi tinh đái nguyệt hựu nhất niên."
"Bách Kiếp sinh tử vị hồi đầu, thế gian siêu phàm hữu tuyệt điên!"
—— "Ngày bảy tháng chín chợt nghe nghiệp sư chết" - Trần Phác...
Bài thơ ngắn viện trưởng Mộ Cổ thư viện Trần Phác viết xuống năm đó, ước chừng có thể miêu tả một phần vạn sự gian nan của đạo đồ.
Với sự rộng lớn của hiện thế, sự mênh mông của cổ kim. Bao nhiêu thiên tài tuyệt thế tre già măng mọc, nhưng cuối cùng mới có bao nhiêu người, có thể đứng ở nơi tận cùng con đường siêu phàm kia?
Thế gian làm chứng cho diễn đạo giả.
Đó gọi là vương trong Chân Nhân, đó gọi là sư trong thiên địa!
Tôn quý của y, hơn xa quốc chủ bình thường. Ân uy của y, thậm chí không thể dùng "Thần" để hình dung.
Giám chính Khâm Thiên Giám Đại Tề tên Nguyễn Tù.
Lấy từ "Thế như bể khổ, lấy thân tù độ", mới có tên này.
Một thân đứng trên đỉnh cao nhất của Tinh Chiêm thuật hiện thế, là đại tông sư của Mệnh Đồ nhất đạo, không thể nghi ngờ. Nếu lấy bầu trời làm bàn cờ, ngôi sao làm quân cờ, phóng mắt khắp thiên hạ, chỉ có rải rác mấy người có thể cùng chơi cờ.
Mà bây giờ, y xuất trận!
Y đạp ra một bước, từ bờ đông Liên giang, đạp đến bờ tây Liên giang, từ trên xe lâu nhung trùng, đạp đến trên không chiến trường bình nguyên Giang Âm. Đạo bào tung bay trong không trung, phấp phới như tinh vân.
Chỉ khoát tay ——
Trời trong đã chợt tối...
Cái gì binh sát, cái gì mây khói, cái gì ánh nắng, cái gì chiến trường hai mươi vạn người chém giết...
Bầu trời ban ngày bị xốc lên, màn sân khấu bầu trời đêm bị một tay y kéo ra.
Trên gương mặt trẻ tuổi đến quá mức của y, gần như không lộ vẻ gì.
Nhưng sơn hà y đang đứng, lay động vì y. Thiên địa y đang nâng, xúc động vì y.
Kết quả là đêm che ban ngày.
Kết quả là tinh khung lâm thế.
Trong tầm mắt mọi người, bầu trời đêm sáng lên một ngôi tiếp một ngôi sao.
Xinh đẹp! Khó lường! Thần bí!
Ngôi sao đếm không xuể, kết thành một bản tinh đồ mênh mông, vô cùng phức tạp lại hoa lệ vô cực trên trời cao.
Hết thảy làm cho ngay cả ngôi sao không gọi nổi ra tên, cũng sẽ không tiếp tục keo kiệt ánh sáng của mình.
Tinh khung cổ xưa như bị một tay của y kéo qua, cúi thấp xuống nhân gian.
Sau đó... Cửu thiên tinh lạc!
Đây là thắng cảnh rất nhiều người vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Những ngôi sao treo trong màn đêm kia, một ngôi tiếp nối một ngôi bùng nổ.
Tinh quang như thác nước mũi thương ập xuống!
Vĩnh viễn chảy xiết về đại địa!
Trong nháy mắt từ trời cao đến giữa nhân gian, hoàn toàn gạt bỏ thời gian phản ứng của mọi người!
Ai có thể miêu tả quang cảnh hùng tráng này?
Ai có thể hình dung một phần vạn của nó?
Nếu không thể thân lâm kỳ cảnh (1), thì không thể biết tuyệt thế uy này!
(1)Thân lâm kỳ cảnh: người lạc vào cảnh kỳ lạ.
Khoát tay ban ngày đã hoá đêm, vung tay lên sao rơi cửu thiên.
Trong nháy mắt như vậy, ánh sao như cột, nối liền trời đất như rừng.
Toàn bộ bình nguyên Giang Âm, thậm chí bao gồm một tòa thành Đồng Ương còn ở phía xa kia, tất cả đều ở dưới tầm tấn công của tinh quang!
Đây thật là uy diệt thế!
Thống soái Trấn Quốc quân Đại Hạ, Thượng tướng quân Long Tiều, giờ phút này mặt mang vết máu, dừng ngựa trong quân trận.
Hơn bốn vạn tướng sĩ Trấn Quốc quân còn sót lại, quay chung quanh dưới chiến kỳ của hắn ta.
Thế nhưng hắn ta không có bất cứ phản ứng nào.
Lúc này hắn ta làm bất cứ phản ứng nào cũng đã không kịp!
Mười vạn Trấn Quốc quân quân dung chỉnh tề, kéo ra trận thế, hắn ta còn có thể nắm quân tranh phong cùng Chân Quân. Giờ phút này quân đội chết trận quá nửa, binh sát gần như hao hết, bằng Long Tiều hắn ta, cho dù có đốt người diệt hồn, cũng không thể cứu vãn.
Cho nên vào thời khắc như vậy, hắn ta chỉ ngửa đầu nhìn trời, hắn ta chỉ ngắm nhìn bầu trời.
Thật đẹp. Hắn ta nghĩ.
Hắn ta đã thật lâu không có thời gian ngắm nhìn bầu trời.
Thân là Thượng tướng quân Hạ quốc, người chấp chưởng Trấn Quốc quân, hắn ta đã sớm mất đi quyền lực mờ mịt, càng không có nổi tự do ảo tưởng.
Lần này giao phong chính diện cùng Lý Chính Ngôn, hắn ta tự hỏi mình đã dốc hết tất cả. Lực lượng hắn ta có thể cống hiến cho quốc gia, đã cống hiến toàn bộ... Ngoài việc còn chưa chết trận.
Mỗi một tướng sĩ của Trấn Quốc quân từ trên xuống dưới, cũng liều hết tất cả, mới tạo thành thương vong thảm trọng cho Trục Phong quân.
Mười vạn tướng sĩ Trấn Quốc quân này, đã chết trận hơn năm vạn, còn sống hơn bốn vạn... Mỗi một người đều là binh hắn ta luyện ra.
Binh tốt như vậy...
Những năm gần đây hắn ta hoàn toàn ở lại trong quân doanh,
Ba thao năm diễn, xưa nay không dám lười biếng. Các tướng sĩ ăn ở thế nào, hắn ta lo lắng giống như chăm sóc cốt nhục ruột thịt của mình.
Những năm gần đây, mỗi một ngày, hắn ta đều hi vọng một ngày này đừng đến. Những năm gần đây, mỗi một ngày, hắn ta đều đang đợi cuộc chiến tranh này.
Những binh này đều thật tốt, bọn họ ngày thường không lười biếng, khi liều mạng không sợ hãi, bọn họ xung phong liều chết với Cửu Tốt Đại Tề đến cuối cùng!
Đại Hạ dùng lực cả quốc gia phụng dưỡng hai quân, giờ này, ngày này hắn ta có thể nói, mỗi một tướng sĩ trong Trấn Quốc quân, đều xứng đáng với hương thân quê cha đất tổ.
Người ở chung sớm chiều, là người dùng máu thịt lấp biên cương.
Trong nháy mắt này, hắn nghĩ rất nhiều, rất nhiều.
Có lẽ chỉ có ở thời khắc như vậy, hắn ta mới có thể hoảng hốt nhớ tới, hắn ta cũng là một "người". Tuy là Chân Nhân đương thời, nhưng cũng là chúng sinh.
Hắn ta cũng sẽ lúc có yếu ớt.
Hắn ta... Cảm thấy bất lực.