← Quay lại trang sách

Chương 2664 Tề Hạ vốn dĩ là một tông (1)

Chương 2664: Tề Hạ vốn dĩ là một tông (1)

Lưu Đại Dũng cũng cực kỳ hứng thú chạy lại gần, nghe thấy nửa câu sau, chân cũng mềm nhũn, người cũng chậm lại.

Tưởng Trường Vĩnh cũng bất động thanh khí, trái lại nổi lên hứng thú, tiến tới trước, ngoắc Lưu Đại Dũng: "Ngươi lại gần nói chuyện! Ngươi trước đây ở Lưu gia trang sao? CÓ biết Lưu Vĩnh Kỳ hay không?"

Lưu Đại Dũng chần chờ quay đầu nhìn thoáng qua Trọng Huyền Thắng, ở trong lòng gã, vị tướng quân mập này vẫn thân thiến hơn một chút.

Trọng Huyền Thắng đẩy gã tiến về phía trước: "Đi đi đi, kêu ngươi thì ngươi đi đi, sợ cái gì! Sợ bắn ngươi thật sao?"

Lưu Đại Dũng lấy lại sức lực, vừa đi, vừa lớn tiếng nói: "Đó là đại nhân vật đồng lứa với gia gia ta, thập lý bát hương cũng chỉ có một người! Nghe nói đang làm đại quan ở hoàng thành!"

Tưởng Trường Vĩnh cười thầm, Lưu Vĩnh Kỳ tính là đại quan cái gì?

Nhưng tiểu tử chất phác này, không nghi ngờ gì khiến hắn ta sinh ra vài phần hương tình.

Lúc này tiểu lại của phủ quân phủ Thiệu Khang, đã đem tín vật bỏ vào giỏ treo.

Mà tướng quân mập kia cũng đã đẩy Lưu Đại Dũng đi về phía trước, đến một khoảng cách nguy hiểm.

Mặc dù trong lòng đã tin thân phận của những người này, nhưng quy củ vẫn là quy củ. Võ vương lão nhân gia đã tam lệnh ngũ thân, trong quân vĩnh viễn là quy củ hàng đầu.

Hắn ta vừa vui đùa vừa cảnh cáo nói: "Huynh đệ! Ngươi không thể tiến tới nữa..."

Lời còn chưa dứt, hắn ta đã cảm nhận được một luồng lực hút kinh khủng!

Loại sức mạnh này bao trùm toàn thân, trong nháy mắt tuôn ra, kéo hắn ta xuống dưới cổng thành!

Hắn ta lập tức phát động đạo nguyên, tập trung khí huyết, cũng không tập trung phòng ngự bản thân, mà là muốn chấp lệnh mở ra đại trận hộ thành...

Nhưng một đạo kiếm quang xung thiên bay lên, lướt qua cổ của hắn ta!

Đó là... tiểu lại kia!

Mang theo ý nghĩ tiếc nuối cuối đời kia, Tưởng Trường Vĩnh rơi xuống thành lâu.

Thứ cuối cùng nhìn thấy, là thân ảnh bay lên như giao long của Khương Vọng.

Tiện tay hái xuống phủ lệnh phòng thủ thành của Tưởng Trường Vĩnh, người bay lên cổng thành, kiếm xuất ngàn vạn tuyết, vô cùng vô tận kiếm khí, thoáng chốc xóa sổ vệ binh trên cổng thành!

Trở mình nhảy một cái, đã rơi xuống cửa thành.

Uy áp cường đại thoáng chốc trấn áp xuống.

"Đầu hàng không giết!"

Một kiếm chuẩn xác mở ra cửa thành!

Keng!

Tiếng đao rút đều nhịp.

Tướng sĩ Đắc Thắng doanh đã sớm tụ lực chờ phát động, rút đao ra khỏi vỏ, binh sát tuôn, giống như tên rời cung, đồng loạt xông vào trong thành Tích Minh!

Lưu Đại Dũng ngây ngốc nhìn mọi chuyện, cảm thấy thế giới này vô cùng hoang đường..

Trước mặt gã là cửa thành Tích Minh mở rộng, là "phủ quân Thiệu Khang" nhanh chóng tự động như đám sói tiến vào thành.

Thủ tướng uy phong lẫm lẫm kia của thành Tích Minh, lúc này chỉ còn là một cỗ thi thể nằm trên mặt đất.

Cái giỏ chứa lệnh kỳ ấn tín đang chờ được kéo lên nghiệm chứng kia, vẫn đang đung đưa trên tường thành.

Kịch, kịch.

Phát ra tiếng vang cô độc như vậy.

Bên cạnh gã, là tướng quân rất mập rất mập kia.

Tướng quân rất mập rất mập kia kéo gã ta đi vào thành.

Chỉ nói với gã...

"Chiến tranh, chính là như vậy."...

Thủ tướng Tưởng Trường Vĩnh cảnh giới Ngoại Lâu bỏ mình trong nháy mắt, lệnh bài mở đại trận hộ thành, ở ngay bên hông nơi hắn ta có thể đụng tay đên, nhưng mà hắn ta lại cũng không thể đụng vào.

Xe nỏ lớn thủ thành bình yên vô sự, dù dây cung có nhanh đến đâu, vẫn phải thả lỏng lại như cũ.

Hắc Yểm Hôi Quán có thể dập tắt đạo nguyên, Xích Hỏa Du Quán có thể thiêu đốt khí huyết... Đều là những quân giới thủ thành giá cả cao quý, vẫn chưa được động tới mảy may.

Dưới sự chỉ huy của Trọng Huyền Thắng, Đắc Thắng Doanh nhanh chóng chiếm trước mỗi một nơi quan trọng trong thành, trước khi hệ thống phòng ngự của tòa thành này kịp phản ứng, cũng đã hoàn thành việc chiếm lĩnh.

Tâm trạng của Lưu Đại Dũng rất khó tả.

Nhưng mà cũng không hề phẫn nộ - còn chưa kịp phẫn nộ, thì mọi chuyện đã chấm dứt.

Gã thấy quân Tề dễ như chơi, tự do tự tại đi xuyên qua tòa thành... Như thể bọn họ mới là chủ nhân chân chính vậy!

Gã thấy lực lượng phản kháng của thành Tích Minh... hầu như không tồn tại.

Một chút gợn sóng gợn lên, cũng lập tức bị nghiền diệt... Sau đó chính là biển lặng.

Toàn bộ thành Tích Minh, thế mà lại là một mảnh biển lặng.

Người mặc đồ tiểu lại kia, trước và sau khi rút kiếm quả thật giống như hai người. Mạnh đến mức đáng sợ. Cho dù thành chủ đại nhân của thành Tích Minh, cũng chỉ là đối mặt liền bị giết chết rồi...

Gã hình như cũng không cần phải sợ hãi.

Bởi vì tên mập giảo hoạt kia, hình như cũng không định giết gã – không chỉ không định giết gã... Mà ngoại trừ lúc bắt đầu khống chế đại trận hộ thành kia ra, quân Tề hầu như không giết thêm một người nào.

Đương nhiên, đối với cao tầng thành Tích Minh, cùng với một số quân sĩ không đầu hàng, anh dũng phản kháng, tên mập kia cũng không hề nương tay.

Lưu Đại Dũng cảm thấy, phần nhiều là mờ mịt.

Gã đến để đền nợ nước, thề giết Tề tặc, nhưng Tề tặc lại ở bên cạnh gã. Thậm chí... thủ tướng thành Tích Minh bởi vì Lưu Đại Dũng gã, mà mất đi vài phần cảnh giác!

Trong nháy mắt đó, gã muốn rút dao mổ heo của gã ra, liều mạng một mất một còn.

Nhưng tướng quân mập của Tề quốc này kéo gã vào thành, đối với gã không có chút phòng bị nào – cần gì phải phòng bị?

Mà gã, không biết vì sao, lại khóc không ra nước mắt.

Tu sĩ siêu phàm xuất thân từ phàm tục, nhưng đối mặt với vũ trang siêu phàm, sức lực của người bình thường sao mà có hạn!

Một cánh tay tràn trề sức lực giết heo thịt chó của gã, trước lực lượng vũ trang siêu phàm, yếu ớt đến mức đáng thương.

Mập mạp kia cuối cùng tập trung quân vệ thành của thành Tích Minh lại một chỗ... Tổng cộng có hơn tám ngàn người.

Những người này từ mọi xó xỉnh trong thành bị trục xuất tới đây, toàn bộ bị giải vũ trang, áp chế đến giáo trường.

Sĩ tốt Đắc Thắng doanh kết thành chiến trận cầm đao trông chừng.

Xe nỏ thủ thành bị đẩy xuống, nhắm ngay bọn họ...