← Quay lại trang sách

Chương 2667 Có viện binh từ phương xa tới (1)

Chương 2667: Có viện binh từ phương xa tới (1)

Bên trong cửa thành, một đống người đông nghịt ngã quỵ.

Cờ hiệu rơi trên mặt đất, tướng quân mập kia nhặt lên, tiện tay cắm xuống, cắm sâu xuống mặt đất, vậy mà có mấy phần đường hoàng.

Chiến đấu kết thúc thật sự rất nhanh.

Đội viện quân đến từ phủ Thiệu Khang này, ý chí chiến đấu sục sôi vào thành, chuẩn bị hỗ trợ thủ thành, chuẩn bị một trận long tranh hổ đấu, kết quả lại trở thành bắt ba ba trong chậu... Vả lại bản thân chính là con ba ba kia.

Cầm tù bọn họ, cũng là một đội ngũ mặc quân phục phủ Thiệu Khang như bọn họ.

Khương Vọng vừa chạm mặt liền giết tướng lĩnh, Trọng Huyền Thắng lĩnh quân tùy tiện xen kẽ mấy lượt, liền làm rối loạn trận hình của đội ngũ này, trên tường thành còn có mấy xe nỏ... Kế tiếp chính là chém giết như cắt dưa, ngồi chờ đầu hàng.

Theo thế cục thối nát của phủ Lâm Vũ, là thành trì lớn nhất phía nam phủ Lâm Vũ, vị trí địa lý của thành Tích Minh, cũng càng lúc càng quan trọng.

Viện quân Hạ quốc từ hướng Hội Minh, Phụng Lễ, hầu như đều phải đi qua nơi này.

Có đội cần phải ở chỗ này nghỉ ngơi chỉnh đốn, bổ sung cấp dưỡng, cũng có đội trực tiếp đi qua quan đạo ngoài thành.

Đương nhiên, hiện tại thành Tích Minh nhiệt tình hiếu khách, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ viện quân nào nguyên lành đi qua.

Vào thành bổ sung cấp dưỡng, liền lưu lại. Không có ý định bổ sung, thủ tướng thành Tích Minh đi ra hàn huyên mấy câu... cũng liền lưu lại.

Trọng Huyền Thắng quả thực làm được lời mà hắn ta nói, dùng đầu óc để đánh giặc...

Rõ ràng đối với những phủ quân quy mô nhỏ này của Hạ quốc, chiến lực chiếm ưu thế tuyệt đối, lại luôn dùng các loại đánh lén, đánh úp... Giống như là một tráng hán cường tráng mạnh mẽ, lại vây quanh sau lưng hài tử ba tuổi thọc gậy.

Bởi vì Trọng Huyền Thắng am bài mọi thứ đều vô cùng chu đáo chặt chẽ, nên quá trình chiến đấu đều rất nhanh.

Tính một cách chính xác thì từ khi vào phủ Lâm Vũ đến nay, lúc Đắc Thắng doanh gian nan, cực khổ nhất, vậy mà lại là những ngày đi đường.

Bởi vậy dẫn đến vấn đề là...

"Đã không còn nơi để giam giữ tù binh nữa rồi!"

Ảnh vệ tên là Thanh Chuyên, báo cáo như vậy.

Nghe nói trước khi trở thành ảnh vệ của Trọng Huyền Thắng, bọn họ đều từng là lão binh trong quân. Quả thật cũng trận chiến cũng biểu hiện ra sự rèn luyện quân sự tương đối khá, giúp Trọng Huyền Thắng chia sẻ không ít áp lực, so với vị Tước gia giết người xong liền lên trên tường thành nhập định kia cực khổ hơn nhiều.

Mười mấy ảnh vệ, ai cũng kiêm nhiệm nhiều việc, một người hận không phân thân được thành trăm người.

Nhưng quả thật vẫn không đủ dùng...

Đắc Thắng doanh chỉ có ba ngàn người, bắt hai vạn người làm tù binh!

Hỗ trợ trông chừng, cũng chỉ là hơn bốn ngàn quân giữ thành đầu hàng của thành Tích Minh.

Dùng Hạ quân trông chừng Hạ quân, mối họa ngầm trong đó nhiều bao nhiêu, người bình thường cũng có thể thấy được.

Hiện tại thuần túy là dựa vào vũ lực cường đại của Đắc Thắng doanh trấn áp, nhưng không khí xao động, rõ ràng đã lan tràn khắp thành Tích Minh.

Trọng Huyền Thắng giống như người không có chuyện gì, vẫn như cũ một mình cầm bút viết viết vẽ vẽ, còn đang liệt kê công lao của hắn ta...

Không đánh mà thắng, đoạt được trọng thành then chốt của tam phủ, chém mấy ngàn đầu, trong đó có bao nhiêu chức tướng, cầm tù hơn hai vạn Hạ quân, thay đổi chiến cuộc phủ Lâm Vũ, vân vân...

Viết thành hai bản, dùng tư ấn của mình ấn vào. Kéo xuống một tờ trong đó, đưa cho thủ tướng Lưu Nghĩa Đào của thành Tích Minh mà hắn ta bổ nhiệm, đang đứng kính cẩn ở một bên.

Sau đó kêu một tiếng: "Vọng ca nhi, nên đi rồi!"

Khương Vọng trong nháy mắt thu lại ánh xích kim trong mắt, tạm dừng tu hành.

Diêu Quang được gọi là Phá Quân, chính là tướng tinh hãm trận.

Dùng võ lập nên Diêu Quang tinh lâu, ở trên chiến trường nhận được tư dưỡng cực phong phú. Hơn nữa đại chiến cấp bậc bá chủ giữa Tề Hạ này, khiến cho Diêu Quang tinh loại, lại càng được hưởng lợi nhiều hơn.

"Đi chỗ nào?" Khương Vọng hỏi.

Mặc dù là tướng tinh lập thứ tư, cầu chính là Vũ Đức. Nhưng đạo của Khương Vọng hiển nhiên là vũ lực một người, chứ không phải là vũ lực thiên hạ. Muốn đuổi kịp suy nghĩ dụng binh của Trọng Huyền Thắng, tương đối khó khăn...

Đương nhiên, ở bên tên mập mạp này, Khương Vọng cũng chẳng muốn dùng đến đầu óc. Dù sao có suy nghĩ thế nào cũng không bắt kịp hắn ta, thế thì suy nghĩ làm gì? Nắm chặt thời gian để thể ngộ tu hành mới là lẽ phải.

"Chúng ta thay nhau chặn giết nhiều đội ngũ như vạy, quân phủ Hạ quốc khẳng định đã phát hiện dị thường. Hơn nữa chiến sự tiến hành đến giai đoạn này, tầm quan trọng của thành Tích Minh đã nổi bật lên. Ít nhất cũng sẽ có một Hầu gia đến đây tra xét, chúng ta còn ở lại nữa, sẽ vô cùng nguy hiểm."

Trọng Huyền Thắng không hề kiêng kỵ Lưu Nghĩa Đào vẫn đứng đây, thuận miệng nói ra phân tích của mình.

Trong lòng Lưu Nghĩa Đào đã sớm hỏi thăm cả nhà tên mập này một lần rồi.

Hiện tại hắn ta đương nhiên biết, phủ Lâm Vũ cũng không hoàn toàn rơi vào tay giặc. Đại quân Tề quốc còn con mẹ nó đang dây dưa ở các thành bắc bộ đó! Đánh tới thành Tích Minh, thật ra cũng chỉ có ba ngàn người!

Nhưng đại trận hộ thành cũng đã bị phá hủy, vì tỏ vẻ trung thành, chính mình còn chém bay đầu mấy vị đồng liêu ngày xưa, hơn nữa còn được tên mập mạp này công khai khen ngợi nhiều lần, chính miệng bổ nhiệm vị trí thủ tướng thành Tích Minh, con mẹ nó, bất kể vị Hầu gia nào tới đây, sao có thể không chém lão tử trước?

Lão tử cùng các ngươi mai phục các đội quân khác, lão tử giúp các ngươi giam giữ tù binh.

Lão tử không quan tâm tới gì nữa, quyết tâm đi theo các ngươi lăn lộn.

Hiện tại các ngươi phủi phủi mông muốn rời đi?

Nói rằng nơi đây đã là đất Tề, chúng ta đều là người Tề mà?!

"Nghĩa Đào à!" Trọng Huyền Thắng giống như chưa phát hiện ra tâm tình của hắn ta, giọng thân mật nói: "Ta cho ngươi tờ giấy này, ngươi cất giữ cẩn thận. Mọi cống hiến của ngươi đều được ghi chép trên đó, chờ sau trận chiến tính công lao, không thể thiếu phú quý cho ngươi!"

Lưu Nghĩa Đào miễn cưỡng nhướng khóe miệng: "Tướng quân... Chúng ta phải đi đâu?"

"Không, không phải chúng ta." Trọng Huyền Thắng nói: "Chỉ là một đội sĩ tốt muốn tiến hành chiến lược phải rời đi, ngươi và bộ hạ của ngươi, vẫn phải ở lại giúp Đại Tề ta coi giữ thành Tích Minh này!"

Lưu Nghĩa Đào rất nhanh bật khóc: "Ta... ta... thủ như thế nào?"

Trọng Huyền Thắng chú ý phân phó Thanh Chuyên đi giương cờ tập hợp đội ngũ.

Sau đó mới nói với Lưu Nghĩa Đào: "Gấp gáp cái gì? Người Tề quốc ta sao lại có đạo lý sợ người Hạ quốc? Đứng thẳng người lên!"

Tầm mắt lướt qua dáng vẻ sợ hãi của Lưu Nghĩa Đào, nhìn sắc trời một chút.

"Tính toán thời gian, viện quân của chúng ta cũng nên tới..." Hắn ta vừa nói vậy, vừa vẫy vẫy tay: "Kê tai lại đây."

Lưu Nghĩa Đào khóc không ra nước mắt đến gần, nghe Trọng Huyền Thắng nói như vậy như vậy một lúc.

Không khỏi nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật sao?"

"Ngươi không tin ta, thì phải tin Khương Thanh Dương chứ!" Trọng Huyền Thắng lại đẩy Khương Vọng ra.

Lưu Nghĩa Đào thật ra cũng không tin.

Lời nói trên chiến trường... Ai tin thì kẻ đó là kẻ ngốc.

Dù có tín nghĩa vô song thế nào, thì hai chữ tín nghĩa này, cũng chỉ là đối với bằng hữu, chứ không phải là đối với kẻ địch.