← Quay lại trang sách

Chương 2682 Một người một ngựa đoạt thành (3)

Chương 2682: Một người một ngựa đoạt thành (3)

Ở nơi còn cách thành Tân Tiết rất xa, Trọng Huyền Thắng đã cho toàn quân dừng ngựa.

"Sao thế, lại phải thay đổi quần áo sao?" Khương Vọng hỏi.

Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Ấn tượng cố hữu rằng Hô Dương quan vững chắc đã bị phá vỡ, người Hạ quốc hiện tại đều đã đề phòng, còn muốn dễ dàng hạ thành, đã là chuyện không thể. Hơn nữa, dưới thế cục hiện tại, thành Tân Tiết đã triệu tập quân chủ lực đến phía tây, tướng lĩnh thủ thành có thể sẽ càng thêm cảnh giác, tuyệt đối sẽ không cho quân đội đến gần."

Hắn ta nhìn Khương Vọng: "Vọng ca nhi, hiện tại chỉ có thể dựa vào ngươi. Ta cần ngươi một người một ngựa đoạt thành!"

"Ta cho dù có thành Thần Lâm, mà muốn một mình một ngựa phá hủy đại trận hộ thành, thì cũng không đủ sức..." Khương Vọng vừa nói, đột nhiên nhíu mày hỏi: "Ngọc Đài Thanh Thông!?"

Hắn rốt cuộc cũng biết vì sao lúc chạy trốn mà Trọng Huyền Thắng còn cố ý mang theo tín kỵ của Hạ quân rồi, hóa ra là để dùng vào lúc này!

Trọng Huyền Thắng vỗ tay khen ngợi: "Khương huynh rất giỏi mưu lược! Đúng là chẳng gì có thể gạt được ngươi!"

Khương Vọng không để ý đến hắn ta, thầm nghiêm túc ước lượng một chút, liền nói: "Có thể thử một lần."

Năm chữ rất nhẹ nhàng.

Trọng Huyền Thắng thu hồi nụ cười trên mặt, hắn ta cũng không nói gì, chỉ tiến lến, ôm Khương Vọng một cái thật chặt.

Thành Tất Tiết dù có điều binh đến Lạc phủ Tây Bộ vây công Tề quân thế nào, thì lực lượng phòng thủ thành còn lại tất nhiên cũng sẽ không ít, ít nhất cũng phải có ba hoặc năm ngàn người ở lại giữ thành.

Dưới sự gia trì của đại trận hộ thành, cộng thêm quân trận, cộng thêm quân giới bảo vệ thành...

Chỉ sợ có là bậc thiên kiêu như Khương Vọng, một khi bị bại lộ, cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng!

Một mình một ngựa đoạt thành, nói thì dễ nghe.

Nhưng lại chính là kề đao ngang cổ, liều mạng.

Điều thứ nhất mà hắn cần làm, là ngụy trang cho tốt, dùng thân phận tuần kỵ Ngọc Đài Thanh Thông, tiến đến gần cửa thành truyền tin.

Điều thứ hai, lúc giao thư tín cho tướng thủ thành, nhanh chóng giết chết người đó.

Điều thứ ba, trong lúc áp chế đại trận hộ thành, dưới áp lực quân trận, quân giưới, hoàn thành phá cổng thành.

Điều thứ tư, chống đỡ cho đến khi Trọng Huyền Thắng dẫn quân đến.

Trong số bốn điều này, nếu có một bước nào làm không tốt, đều sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng!

Mà hắn, sau khi suy nghĩ thật kỹ, chỉ nói là có thể thử một lần.

Nhưng ngược lại, Trọng Huyền Thắng giao chuyện nguy hiểm như vậy cho hắn, cũng không nói thêm lời thừa nào.

Có lẽ suốt đoạn đường này, mấy ngàn sĩ tốt Đắc Thắng doanh đánh chiếm được rất nhiều thu hoạch, chiến công, tài phú, cái gì cần có đều có. Cảm nhận được sự vui sướng của thế như chẻ tre, không trận nào không thắng.

Nhưng là hai người hạch tâm của Đắc Thắng doanh, Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng lại không lúc nào không cảm thấy nguy hiểm.

Dù sao thì bọn họ cũng đang ở trong biên cảnh Hạ quốc, được bao bọc trong vòng tay kẻ địch, đang phải vật lộn trong làn biển động, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng lớn nhấn chìm.

Chỉ là bởi Trọng Huyền Thắng trí tuệ hơn người, cho nên mới khiến cho mọi chuyện nhìn thoáng qua đều rất nhẹ nhàng.

Nhưng gánh trên vai ba ngàn mạng sống, Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng sao có thể ung dung được?

Khương Vọng không có lúc nào là không tu luyện, Trọng Huyền Thắng thì lại không có lúc nào không suy nghĩ.

Bọn họ không ngừng trao đổi, không ngừng thảo luận, nhưng thật ra thân đang ở hậu phương địch, bọn họ không có nhiều không gian để lựa chọn.

Sau khi trật tự chiến tranh ở phủ Hội Minh được cấu tạo lại, bên phía Hạ quốc thật sự có nhân vật lớn chạy đến trấn giữ, loại báo động nguy hiểm này, đã đạt đến điểm cao nhất.

Nếu như lúc trước vẫn còn không gian để dịch chuyển, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, một bước cũng không thể đi nhầm!

Thành Tân Tiết là một tòa thành nhất định phải đánh hạ, nó là một điểm cực mấu chốt trong chiến lược của Trọng Huyền Thắng.

Dùng một tòa thành Hồng Cố để kìm hãm, dùng một thân quân phục phủ quân phủ Thiệu Khanh, đảo loạn mây gió trong Lạc phủ, gây nên cảnh giác hướng phủ Thiệu Khanh, Trọng Huyền Thắng đã dùng mưu lược tạo ra điều kiện tốt nhất.

Hiện tại đã đến lúc phải mạo hiểm.

Muốn đoạt thành Tân Tiết, không thể cường công. Quân trận ba ngàn người đánh chính diện, không thể phá thành, thậm chí phần lớn người ngựa đều sẽ không thể tiến lại gần tường thành.

Dùng một dũng tướng, chém tướng đoạt cờ chiếm cửa thành, dưới tình cảnh hiện tại, chính là cơ hội duy nhất.

Nếu như Trọng Huyền Thắng là người có vũ lực mạnh hơn thì hắn ta cũng sẽ không chút do dự tự mình đi.

Hiện tại Khương Vọng không ý kiến gì, cũng vì như vậy.

Giao tình giữa bọn họ, đã vượt qua... những suy tính không quan trọng đó rồi.

Bọn họ tin tưởng lẫn nhau, không chút nghi ngờ.

Những lời thừa nên hay không nên nói, đã nói với nhau quá nhiều rồi. Nên lúc này không cần nhiều lời nữa!

Khương Vọng để lại hộp trữ vật và Trường Tương Tư.

Đổi quân phục, cưỡi trên Ngọc Đài Thanh Thông, mang theo tín kỵ kỳ ấn văn, trang bị chế thức Ngọc Đài tuần kỵ là nỏ ngắn và đoản kiếm, lại học mấy câu khẩu âm bắc bộ phủ Hội Minh từ Trọng Huyền Thắng... Sau đó liền nhẹ nhàng dẫn dây cương, phóng ngựa chạy đi, chạy về hướng thành Tân Tiết.

Nơi này đại thành đứng thẳng, mây mù bao phủ, sông đào bảo vệ thành như mảnh lụa quấn quanh eo.

Những tòa thành đã mở ra đại trận hộ thành dọc đường đến đây, đều là như thế. Quân giữ thành Hạ quốc không quá quan tâm đến hao tổn, tập trung vào sách lược phòng thủ cẩn thận hơn.

Khương Vọng ăn mặc chế thức trang phục màu xanh bó gọn của Ngọc Đài tuần kỵ, dùng một tay Họa Đấu ấn tự thu hồi sự sắc bén, một mình cưỡi ngựa chạy băng băng về phía thành Tân Tiết.

Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ ẩn mình trong bóng cây nhìn về phía xa.

Lúc đó, thành xa như núi, trời xa trong xanh như vẽ.

Lúc đó, mây bay giống như tuấn mã.

Lúc đó, tuấn mã màu xanh trắng, kỵ sĩ trên lưng ngựa, chưa từng quay đầu.

"Ta là Ngọc Đài tuần kỵ, truyền lại quân tình khẩn cấp, thủ tướng thành Tân Tiết tiếp lệnh!"

"Ta là Ngọc Đài tuần kỵ, truyền lại quân tình khẩn cấp, thủ tướng thành Tân Tiết tiếp lệnh!"

"Ta là Ngọc Đài tuần kỵ, truyền quân tình khẩn cấp, thủ tướng thành Tân Tiết tiếp lệnh!"