Chương 2688 Đi Bộ Trên Cạnh Của Vách Đá (2)
Chương 2688: Đi Bộ Trên Cạnh Của Vách Đá (2)
Không phải Cận Lăng không có dũng khí mạo hiểm, mà là Hạ quân không thể thua nữa nên phải chậm rãi tiến lên để kiểm tra thực lực của đối phương, đồng thời khẩn cấp triệu tập Phàn Ngạo.
Trọng Huyền Tuân cũng nhờ hành động ra khỏi thành đối đầu nhau đáng kinh ngạc này, mà tranh thủ được chút thời gian cho phe của mình, để mà có thể chấn chỉnh việc phòng thủ của thành Tích Minh và thực sự xây dựng được hàng phòng ngự của thành như lúc này, thì y nhất định phải cảm ơn Trọng Huyền Thắng. Để tối đa hóa việc huy động binh lính đầu hàng và bắt quân đội đầu hàng hiến công sức, Trọng Huyền Thắng đã tốn không ít tâm tư để quản lý các vấn đề phòng thủ thành một cách có trật tự. Những yếu tố bất ổn cũng đã bị loại bỏ từ lâu, khiến Trọng Huyền Tuân dễ dàng tiếp quản lại hơn rất nhiều.
Tất nhiên, điều này cũng khiến y càng giống như phó quân của Trọng Huyền Thắng hơn...
Trọng Huyền Tuân thanh danh hiển hách, lại rất trọng lời hứa, nhưng điều đó cũng làm củng cố sĩ khí của quân rất nhiều.
Như vậy, y có lẽ thực sự đã ở lại thành Tích Minh này trọn vẹn bốn ngày!
Cho đến khi Cận Lăng ở bên ngoài thành nhận được tin tức về sự bất thường trong Hội Minh phủ...
Sau khi xác nhận rằng một đội quân Tề quốc khác đã rời đi và thành Tích Minh thực sự chỉ có Trọng Huyền Tuân, Cận Lăng vừa vội vừa tức giận.
Ngay lập tức tung ra một cuộc tổng tấn công.
Cũng không cần thuật lại quá trình vô cùng gian nan trong bốn ngày này. Trong tình huống cả thành chỉ có quân đầu hàng và khoảng ba ngàn sĩ tốt chính quy thuộc phe mình, ngay cả Trọng Huyền Tuân cũng không thể gánh nổi cuộc tấn công, và chỉ có thể dẫn quân đi ra từ phía cổng phía Tây.
Y đã một mực chờ đợi Tề quân phá vỡ năm thành ở vị trí trung tâm phủ Lâm Vũ, để cuộc bao vây Tích Minh sẽ được giải quyết mà không cần tấn công. Nhưng sau bốn ngày chờ đợi, cuối cùng cũng không thể chờ đợi đến khi đó.
Tất nhiên, quân Tề đã biết được sự hỗn loạn của hậu phương Hạ quân, không để ý gì cả mà liều lĩnh xông lên. Hạ quân cũng liều mạng chống cự, không chịu nhượng bộ một chút nào, lần lượt lợi dụng những thi thể nằm trên tiền tuyến để chừa thời gian và không gian cho những vết thương ở phía sau.
Tề quân vô cùng dũng cảm, Hạ quân cũng dũng cảm, đường sinh tử tiến lùi khó khăn.
Trọng Huyền Tuân chỉ có thể rút lui.
Trọng Huyền Thắng không giết hàng binh, Trọng Huyền Tuân cũng không làm được chuyện mạt sát.
Toàn bộ hàng binh trong thành, đều trở lại thành vật sở hữu của Hạ quân. Y chỉ mang theo Lưu Nghĩa Đào và một số người khác, hơn nữa lại còn phải đối phó với sự đuổi giết của Cận Lăng.
Đây là một cuộc rượt đuổi tàn bạo.
Trong chiến sự ba ngày công thành đã được bổ sung đầy đủ chân ngạch cho Tiên Phong doanh, để bảo vệ thành Tích Minh, năm trăm người đã chết trận
Trong trận đuổi giết tàn bạo này, rất nhanh đã chết chỉ còn lại năm trăm người!
Một phe là thiên kiêu Đại Tề, hậu duệ của danh môn. Một phe là huân tướng của Hạ quốc, tích niên Thần Lâm.
Tất nhiên, Cận Lăng đã tự mình cảm nhận được sự ngoan cường của Trọng Huyền Tuân và sự tinh nhuệ của Tề quân.
Sau khi Trọng Huyền Tuân đích thân cản ở phía sau, thậm chí Tinh Luận cũng bị bể hai lần, vẫn không thể thoát khỏi sự bao vây của ba vạn đại quân của Cận Lăng, không gian hoạt động càng ngày càng nhỏ...
Chính vào lúc này, phòng tuyến năm thành vùng trung bộ của Lâm Vũ, cuối cùng cũng đã tuyên cáo với Trọng Huyền Tuân dẫn người trà trộn vào bên trong Hạ quân đang rút lui, nghịch triều đi lên, mạo hiểm đột phá, rốt cuộc hội hợp với đại bộ phận Tề quân.
Mà Cận Lăng cũng phải rút lui về thủ thành Tích Minh, tập hợp những đội quân bị đánh bại ở tiền tuyến và xây dựng lại tuyến phòng thủ.
Chiến sự ở phủ Lâm Vũ đã chính thức bước vào giai đoạn nam bộ thất thành.
Tháng 12 ở Hạ quốc có lẽ lạnh hơn ở Tề quốc.
Trọng Huyền Tuân, người đang ngồi một mình trên đầu tường của thành Vụ Hoa, dường như hoàn toàn không cảm giác được gió rét.
Khoác trên mình màu trắng còn chưa vương vết bụi.
Đôi mắt vẫn đầy trần đầy thần quang, cương nghị và mạnh mẽ.
Tùy ý ngồi ở nơi đó, chính là một bức thủy mặc đồ cảnh.
Chỉ là khóe miệng của y không có nụ cười như có như không, cả người lộ ra dáng vẻ lạnh lùng khó gần đến kỳ lạ.
Không thể nghi ngờ rằng y đã lập được công lớn.
Cuộc chiến đấu liều chết của y ở thành Tích Minh dường như đã đóng một chiếc đinh vào bụng Hạ nhân, khiến họ di chuyển không thuận tiện, đây là nguyên nhân quan trọng khiến quân Tề có thể nhanh chóng công phá ngũ thành vùng trung bộ phủ Lâm Vũ.
Sau đó, y du tẩu ở phía sau Lâm Vũ, giao chiến với Hạ An quốc hầu, dẫn quân ra khỏi vòng vây và thành công trở về Tề doanh,
Đó còn là một chiến công anh hùng!
Tất cả Tề tốt nghe thấy chuyện này, đều phải cất tiếng hoan hô.
Kể cả đông tuyến chủ soái Tạ Hoài An, cũng đích thân tiếp kiến và động viên y. Trên sổ công lao, lại được tồn thêm một khoản!
Nhưng lúc này, y chỉ là nghĩ...
Chiến tranh tàn khốc, thật sự là khó có thể nhìn thấy rõ ràng trong binh thư.
Nói thế nào đi nữa thì binh giả hung khí dã, cũng chỉ là tưởng tượng, nó không thể nào rơi tới mức Tiên Phong doanh có ba ngàn người, đánh tới cuối cùng chỉ còn lại ba trăm người cùng y phá vỡ vòng vây. Và cuộc rượt đuổi này chỉ kéo dài có ba ngày...
Dưới ưu thế tuyệt đối về sức mạnh quân sự của Cận Lăng, thật sự rất khó để y xê dịch.
Nếu như Lâm Vũ trung bộ ngũ thành không thể đột phá kịp thời, thì cho dù có là Trọng Huyền Tuân y thì cũng không có lòng tin là có thể giữ vững được bao lâu.
Còn Trọng Huyền Thắng thì sao?