Chương 2694 Đệ Nhất Đông Tuyến (1)
Chương 2694: Đệ Nhất Đông Tuyến (1)
Y cố nén bất an, rót đạo nguyên vào, dùng dũng khí cuối cùng giận dữ hét lên: "Đại Hạ của ta có trăm vạn binh mã, hàng tỷ tỷ người, sao phải sợ kẻ gian nhà ngươi! Có bản lĩnh thì tấn công đi! Đầu của Tiết mỗ ta cho ngươi cắt, tuyệt sẽ không nháy mắt!"
Trọng Huyền Thắng ngưng tụ binh sát bàng bạc trong người, hiển hóa cự nhân đỉnh thiên lập địa, lúc này căn bản không nói nhảm với y nữa,
Chỉ nghiêng đầu nhìn lại — —
"Người đứng đầu Hoàng Hà Hội Khương Thanh Dương, ta muốn xem một kiếm mà huynh chưa xuất ra ở vùng ngoại ô phía tây của thành Lâm Tri kia!"
Âm thanh to lớn giống như sấm sét từ bầu trời, thực sự thu hút thiên uy.
Nhưng nhìn thấy phía trên bầu trời, bốn ngôi sao cùng nhau chiếu sáng, lại có tinh lộ sáng lên, đột nhiên chuyển hướng, xuyên thấu thất tinh chi vực.
Các ngôi sao đang di chuyển!
Trong thiên địa, một người đứng trên cao.
Khương Vọng đã cầm thanh kiếm của hắn!
Cự tiếng như thiên lôi, thật dẫn thiên uy.
Khương Vọng đã nắm hắn đích kiếm!
"Ta nguyện hàng!" — Thanh âm của Tiết Nhữ Thạch ngay lập tức vang lên!...
Đối với Tiết Nhữ Thạch mà nói, y đã dốc toàn lực ra để ứng đối với Bảo Bá Chiêu và Tạ Bảo Thụ công thành rồi.
Y không dám nghĩ tới, hơn nữa cũng không có năng lực phán đoán việc Tề quân đột nhiên đánh từ hậu phương đánh tới là thực hay giả...
Lần tỏ thái độ với Trọng Huyền Thắng vừa rồi, đã là làn giãy giụa và dò xét cuối cùng của y rồi.
Một kiếm dịch chuyển Tinh Lâu của Khương Vọng, đã chân là một bằng chứng đầy đủ cho thấy hắn có khả năng bước vào Thần Lâm Cảnh bất cứ lúc nào.
Cây rơm cuối cùng đã đè xuống...
Sự đầu hàng của Tiết Nhữ Thạch đã trở thành lẽ đương nhiên.
Hộ thành đại trận phân tán, cửa thành Đại thành mở ra tứ phía, Tiết Nhữ Thạch tự trói hai tay, dẫn một nhóm quân phòng thủ vứt bỏ vũ khí ra khỏi thành đầu hàng.
Lối đi ra ngoài là cổng phía nam.
Tất nhiên, Bảo Bá Chiêu và Tạ Bảo Thụ cũng chen vào.
Về phần Trọng Huyền Thắng nói cái gì mà hữu quân tránh ra —— bọn họ còn có thể không biết Tề quân đã chiếm được toàn bộ Hội Minh phủ hay sao? Bảy thành ở vùng phía nam của Lâm Vũ thành vẫn còn đang đánh nhau kịch liệt, cửa của Hô Dương quan bên kia còn chưa sờ đến đâu!
Công lao của Đại thành nên được tính như thế nào, cần phải thảo luận kỹ lại Tiết Nhữ Thạch vì ai mà đầu hàng, đang hướng ai đầu hàng!
Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng truyền âm qua lại cực nhanh, trao đổi ý kiến.
"Bọn họ đến để tấn công Đại thành, huynh nghĩ ý tưởng này là của ai?"
"Tất nhiên đó là ý tưởng của Bảo Bá Chiêu." Trọng Huyền Thắng thuận miệng nói: "Sóc Phương Bá cấp chưởng Yên Lôi chi quân, chính là một vị tướng kỳ cựu trên chiến trường. Binh pháp thao lược gia truyền, tất nhiên sẽ không kém rồi."
"Vậy thì tại sao lại có chuyện của Tạ Tiểu Bảo?"
"Huynh cho rằng Cức Chu dễ điều động đến thế sao? Đông tuyến mới được phân mấy chiếc?"
Nghĩ đến mối quan hệ giữa Tạ Bảo Thụ và chủ soái Đông tuyến Tạ Hoài An, Khương Vọng đột nhiên nhận ra.
Bảo gia và Trọng Huyền gia từ nhiều thế hệ đã không thân thiện, và vì mối quan hệ với Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng và Tạ Bảo Thụ cũng không ưa nhau chút nào.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy nhau, Trọng Huyền Thắng lại cười rất ấm áp.
"Đa tạ hai vị hiền huynh tương trợ, giúp ta hoàn thành một bước cuối cùng nối liền hai đại chiến khu Lâm Vũ và Phụng Lễ!"
Bảo Bá Chiêu cùng Tạ Bảo Thụ nhìn nhau một cái.
"Ha ha ha." Bảo Bá Chiêu cười nói: "Ta nên cảm ơn hiền đệ mới đúng. Ta và Tạ tướng quân đã hai ngày đêm tiến công thành này, tổn thất và hy sinh không thể đong đếm được. May mắn thay, có hai vị hiền đệ vòng từ phía sau vây đánh kẻ thù. Giúp ta chiếm được thành này! Nếu không, chúng ta có thể phải chiến đấu thêm vài canh giờ nữa!"
"Ha ha ha ha." Trọng Huyền Thắng cũng cười, đưa tay chỉ vào Tiết Nhữ Thạch: "Hiền huynh, huynh có thấy không, vị Tiết tướng quân này đã mở cánh cửa kia, là hướng ai đầu hàng?"
Bảo Bá Chiêu cười nói: "Hai vị hiền đệ khổ cực cài người, chỉ có hai nghìn người, mà đã lập được công lớn, khiến ngu huynh vô cùng khâm phục! Tuy nhiên, ca ca chúng ta đã dẫn một đội quân một vạn năm ngàn người tấn công thành, chiến đấu cả ngày và đêm, đều là những người chưa ăn no mà đã phải ra trận! Bây giờ chúng ta ăn no rồi, thì không thể nói những bát lớn mà chúng ta ăn trước đó lại không được tính, phải không?"
Lúc này, Tiết Nhữ Thạch người này sao không biết rằng, hai nhóm người trước mặt y này, đang dùng y để tranh công, thân đóng vai là "công" đang được tranh giành này, sắc mặt y trở lên xanh tái, xấu xí.
Những câu nói của Trọng Huyền Thắng và Bảo Bá Chiêu luôn là trong lời có lời, ngươi một câu ta một câu thăm dò thử, uyển chuyển đến chặt chẽ.
Tạ Bảo Thụ ở bên cạnh không kiên nhẫn nói: "Ai là chủ lực, điều đó không quá rõ ràng sao? Hạ quốc không nhìn thấy rõ, chẳng lẽ Tề quốc lại không nhìn thấy rõ? Các ngươi có bao nhiêu người? Còn có thể không chiến mà khiến địch nhân khuất phục sao?"
Khương Vọng liếc hắn ta một cái, có chút buồn cười nói: "Hàng xóm tốt! Lâu rồi không gặp! Chuyện nhiều người hay ít người, bàn tới lại chẳng có ý nghĩa gì! Chúng ta trò chuyện riêng một chút, ôn lại chuyện ngày xưa thế nào?"
Tạ Bảo Thụ mang biểu cảm gia không thèm để ý đến ngươi, quay đầu đi, nhưng cuối cùng hắn ta cũng ngậm miệng lại.
Trọng Huyền Thắng ngược lại không hề tức giận.
Tạ Bảo Thụ không biết binh pháp, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy một mẫu ba phân đất trước mặt. Bất cứ ai có thể đọc được chiến cuộc một chút, sẽ không thể tự tin hỏi ai là chủ lực như hắn ta.
Thứ mà Bảo Bá Chiêu nói tới là số người, là khổ lao, là nhu cầu, là việc đại quân đã hành quân, đánh giết suốt mấy ngày đêm, không thể không công mà về. Mà không phải là thật sự cảm thấy bọn họ có thể cướp công lao chiếm được Đại thành của Trọng Huyền Thắng.
Ai làm dao động chiến cuộc, ai sáng tạo cơ hội, Tiết Nhữ Thạch vẫn có thể chống đỡ bao lâu... Bảo Bá Chiêu là giả bộ không hiểu, Tạ Bảo Thụ hình như thật sự không hiểu.
Lập tức hắn ta chỉ cười nói: "Đúng là Đắc Thắng doanh của ta chỉ có ba ngàn người, nhưng chính ba ngàn người này đã phá Tích Minh, chiếm Hồng Cố, chiếm Tân Tiết, ngựa giẫm lên đất ba phủ, thế như chẻ tre. Oai phong như thế thì khả năng không chiến mà khiến địch đầu hàng cũng rất hợp lý mà.
Sau đó, hắn ta nhìn Bảo Bá Chiêu, nói với vị thông minh thực sự này: "Ta là một người người thích làm việc cùng nhau để đôi bên cùng có lợi, không thích ăn khô vét sạch. Một người ăn quá nhiều thì dễ mập lắm! Hiền huynh vì để phối hợp với ý đồ chiến lược thông suốt chiến khu phía đông của ta, đã dẫn quân công Đại thành tận hai ngày đêm, tạo một áp lực cực lớn cho quân phòng thủ, ta đã biết được phần tâm ý này, sau trận chiến nhất định phải kính hiền huynh một ly!"