← Quay lại trang sách

Chương 2703 Như được hưởng đất lành ngọc quý mà an vui (2)

Chương 2703: Như được hưởng đất lành ngọc quý mà an vui (2)

Các phủ các thành Đại Hạ, đều đau buồn vị nước.

Tin tức truyền đến chỗ nào, thì nơi đó đều vang lên một trận tiếng khóc.

Một mặt, có rất nhiều tướng lĩnh căn bản không bị áp chế, không còn... giữ tuyến phòng thủ của mình nữa, giận dữ dẫn quân về Đại Nghiệp, thề bảo vệ tiên đế - chuyện này khiến cho hệ thống phòng ngự toàn quốc mà Tự Kiêu khổ tâm xây dựng, xuất hiện gợn sóng cực lớn.

Mặt khác, có rất nhiều người đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu!

Hạ Tương Đế là nhân vật bậc nào? Dẫn dắt Hạ quốc đến trình độ cường thịnh nhất từ xưa đến nay, có thể nói chính là đệ nhất đế vương từ khi Đại Hạ lập quốc tới nay, sau khi chết mấy chục năm, vẫn là lãnh tụ tinh thần của rất nhiều Hạ quốc.

Nhưng một sự tồn tại vĩ đại như vậy, lúc còn sống, đại nghiệp bị gián đoạn bởi Tề, sau khi chết còn phải chịu Tề sắc phong.

Nỗi nhục này sao chịu nổi? Con cháu đúng là chẳng ra gì!

Lúc tiền tuyến thành Đồng Ương biết được tin tức này.

Một đám trọng thần của đế quốc Đại Hạ, đều quay mặt quỳ hướng về phía phủ Đại Nghiệp, không ít người gào thét khóc lớn.

Thậm chí Vân Hoài bá Trương Linh Ngọc còn ngay lập tức tự sát, vả lại còn dùng tóc che mặt, hủy thi thể chứ không chôn, bảo rằng không còn mặt mũi nào để nhìn tiên đế!

Quốc tướng Liễu Hi Di, tháo tướng ấn xuống, muốn giận dữ quay về Đại Nghiệp, thề phải giết Trọng Huyền Tuân, lại bị Võ vương Tự Kiêu ngăn chặn.

Tào Giai lại vào lúc này, dùng ba đội binh mã Xuân Tử, Thu Sát, Trục Phong, tấn công thành Đồng Ương, khiến một đám trọng thần ở thành Đồng Ương, buồn bã nhưng không thể rời đi!

Trong khoảng thời gian này, Tề quân chiếm toàn bộ phủ Phụng Lễ, sau khi chỉnh đốn một chút, liền ồ ạt đánh vào phủ Hội Minh.

Khác với lúc chiến tranh phủ Phụng Lễ chia thành hai đường, lúc này đặc biệt có tổng đốc.

Chiến sự phủ Hội Minh, hoàn toàn là một bàn tiệc chiến công, các tướng lĩnh đều có thể dựa vào bản lĩnh của mình, lĩnh quân loạn chiến.

Trong đó, biểu hiệu của bốn đội Trọng Huyền Thắng Khương Vọng, Bảo Bá Chiêu, Diêm Pha, Âu Dương Vĩnh là xuất chúng nhất, đánh đâu thắng đó, nhiều lần hạ thành địch.

Lại có một phần Tề quân, thông qua phủ Phụng Lễ, tấn công phủ Cẩm An.

Có đội sốt ruột lập công, đã vượt qua Hội Minh, đánh vào phủ Thiệu Khang!

Hiện tại, nếu phác họa toàn bộ binh tuyến trên dư đồ Hạ quốc, tách rõ tình thế. Có thể thấy rõ ràng, trên chiến trường đông tuyến, Kinh Vĩ kỳ đã nở rộ bốn bề.

Trọng Huyền Thắng khổ tâm mưu đồ ở đông tuyến đã đại thắng, Trọng Huyền Tuân cuồng vọng đánh một quyền vào hoàng lăng Đại Hạ, dẫn đến phản ứng dây chuyền.

Chiến trường đông tuyến nóng như lửa, trung tuyến thành Đồng Ương giữ vững áp chế, chiến trường bắc tuyến phủ U Bình cũng chỉ còn lại ba tòa thành còn ngoan cố chống lại, Điền An Bình đã chỉ huy phủ Ngô Hưng!

Phòng tuyến Hạ quốc vốn dĩ vẫn luôn ở trong trạng thái bó buộc, trong một đêm, đã lảo đảo muốn ngã!

Một cây viết cực lớn đang phác họa như thế trên dư đồ, núi non sông ngòi Đại Hạ, cốc khe hùng thành, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Quen thuộc, chính là từng ngọn cây cọng cỏ. Xa lạ, chính là binh đao khắp nơi.

Có lẽ không nên xa lạ?

Đơn giản chỉ là tái diễn câu chuyện mà ba mươi hai năm trước nên diễn ra mà thôi?

Lộ trình mở rộng chiến tuyến của Tề quân, giống như một người khổng lồ đang vươn cánh tay cường tráng của mình, nắm chặt cổ Hạ quốc, không ngừng bóp chặt.

Toàn bộ chiến trường Tề Hạ, tình thế của Tề quân đều rất tốt.

Nhìn thoáng qua thì Hạ quân đã loạn rồi!

Không, sao chỉ có thể là nhìn thoáng qua?

Cứu viện phủ Đại Nghiệp, lùng giết Trọng Huyền Tuân, cứu phủ Hội Minh, trợ giúp củng cố phòng ngự phủ Cẩm An, bảo vệ Thuận Nghiệp bảo vệ vương đô, toàn bộ đế quốc bỗng chốc lủng trăm lổ, lại thêm toàn bộ chiến tuyến thất bại, khiến người ta muốn vá cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Có lẽ sở dĩ Tào Giai chọn trải rộng chiến cuộc, chính là căn cứ vào sự tự tin tuyệt đối với tố chất của Tề quân và tiên đoán được cục diện hiện tại sẽ thế này!

Người Hạ quốc đương nhiên ngoan cường, ở bất kỳ chiến trường nào đều vẫn đang ngoan cường chống cự.

Nhưng Tề quân đang không ngừng tích lũy lợi thế, binh đao sắc bén hơn, phong hỏa cháy hừng hực hơn.

Bên phía Hạ quốc, đang lâm vào thế khó xử giật gấu vá vai!

Cây bút kia cuối cùng dừng lại ở trên bản đồ, bị một bàn tay nổi gân xanh, bóp nát thành khói. Làn khói nhỏ bé, yếu ớt.

Phía trên bản đồ, vị trí đánh dấu là thành Ngọ Dương, liền quấn lấy sợi khói này, cái tay này.

Trong chốc lát, cánh tay nặng nề rơi xuống, giống như một ngọn núi!

Cho nên tấm bản đồ cực lớn này, cũng bị đánh tan.

Trong bóng tối có một thanh âm nói: "Thù hận cho thấy đã phải nhận quá nhiều tổn thương nhưng không thể nào đáp trả..."

"Phẫn nộ là bởi vì không hài lòng với hiện trạng nhưng chẳng thể làm gì..."

"Những điều này đều là biểu hiện của sự suy yếu!"

Giao thừa năm 3920 đạo lịch, đã kết thúc trong chiến tranh.

Khoảng thời gian vạn nhà chúc mừng năm mới này, có lẽ đối với người Tề và người Hạ, đều là một trải nghiệm tương đối phức tạp.

Bảo Bá Chiêu chẳng có cảm giác gì đối với giao thừa.

Thân là trưởng tử của Sóc Phương bá, y luôn nghiêm khắc với bản thân, hiếm có lúc phóng túng. Việc phải học rất nhiều, chỉ hận không đủ thời gian. Binh pháp thao lược, đạo thuật thần thông, luật pháp lễ nghi, ngày ngày tu hành. Thứ gọi là ngày tết, đơn giản chính là nghênh đón tiễn đưa, duy trì các mối quan hệ, thật sự chẳng phải là cuộc sống thoải mái gì.

Hơn nữa, lúc này còn đang ở chiến trường Tề Hạ, trong mắt y, chỉ có chiến công.

Chuyện tranh giành thừa kế vị trí Sóc Phương bá đã hoàn toàn kết thúc, nhưng y cũng sẽ không thả lỏng, từ nay về sau, thứ mà y phải truy tìm, chính là làm thế nào để vượt qua danh tiếng "Sóc Phương!"

Tề quân đã chiếm ưu thế cực lớn, ý chí chống cự của Hạ quân, cũng không còn quá ngoan cường như trước đó.

Đây chính là hiện tượng cho thấy... đối với Hạ quân mà nói, đầu hàng giống như cũng trở nên không còn... khó khăn như trước nữa.