← Quay lại trang sách

Chương 2708 Ta không thể (2)

Chương 2708: Ta không thể (2)

Bảo Bá Chiêu cắn răng một cái, đang muốn phấn khởi phản kích, tranh một cơ hội, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm.

Thiên Mục thấy được, một đội kỵ quân mấy trăm người, đang dẫm đất như trống, từ nơi xa tung bụi chạy đến. Người đi đầu, tuổi còn trẻ, khí chất bất phàm...

Chỉ là trên mặt có vài nốt mụn.

Bảo Trọng Thanh!

"Huynh trưởng!?" Bảo Trọng Thanh cũng kinh ngạc khó hiểu, hiển nhiên là không ngờ Bảo Bá Chiêu tay cầm trọng binh, thế mà lại có thể chật vật xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng mà bầu trời phía sau Bảo Bá Chiêu, mau chóng đuổi tới một đoàn mây binh sát, lập tức liền cho y đáp án.

Sự thật đã rõ ràng, chính là Bảo Bá Chiêu đã chiến bại, đang chạy trốn, đang bị Hạ quân truy sát!

"Chia nhau ra trốn!"

Bảo Bá Chiêu không kịp giải thích, chỉ nổi giận gầm lên một tiếng, liền quay người chạy về hướng bắc.

Thân thể y đã bị trọng thương, chỉ còn sức đánh ra một chiêu. Mà Bảo Trọng Thanh tuyệt đối không phải là đối thủ của Thái Dần, chứ đừng nói quân đem theo mấy trăm người, binh lực không bằng một phần ba của Thái Dần, hoàn toàn không có khả năng chống cự.

Kết quả của việc hai huynh đệ hội hợp, chỉ có thể là cùng nhau bại vong.

Chi bằng tự mình chạy trốn, chạy được một người chính là một người.

"Ngươi đi trước đi!"

Bảo Trọng Thanh còn kiên quyết hơn so với Bảo Bá Chiêu tưởng tượng. Chỉ nói ra một tiếng này, trong nháy mắt liền nổi lên binh sát cuồn cuộn, vọt lên trời cao, dùng binh trận của bảy trăm ba mươi kỵ quân, nhắm thẳng vào đội quân của Thái Dần!

Ầm!

Hai đám mây binh sát, va chạm giữa không trung.

Binh lính đã tiêu hao hết khí huyết, bị chấn thương đánh chết, rơi rụng như bánh chẻo.

Chỉ một lần.

Đội quân của Bảo Trọng Thanh đã thương vong hơn phân nửa, bản thân cũng giống với những sĩ tốt khác bay ngược ra sau.

"Hay cho một đôi huynh đệ tình thâm!"

Thái Dần đương nhiên sẽ không nương tay, lần quốc chiến này, Hạ quốc có không biết bao nhiêu huynh đệ ly tán, bao nhiêu cha con chia cắt, tình cảm nào có chỗ nào không bằng người Tề quốc?

Hắn ta chỉ cuốn lên binh sát, vừa điều chỉnh quân trận, vừa nhìn Bảo Trọng Thanh, đưa tay theo, muốn ra chiêu dứt điểm!

Ầm ầm ầm!

Bỗng nhiên trên trời cao xuất hiện bóng đen.

Thái Dần cảnh giác ngẩng đầu, liền nhìn thấy một ngọn núi đá đang rơi xuống!

Không phải là ảo ảnh, cũng không phải là đạo thuật, mà thật sự là một ngọn núi!

Bảo Bá Chiêu kịp thời xoay người lại, rút mạnh Cản Sơn tiên, thúc dục Bàn Sơn thần thông chi lực, dời núi ngăn địch!

Ầm ầm, núi đá đè xuống.

Bóng roi màu xám trắng chỉ thoáng qua một cái, cũng đã cuốn lấy Bảo Trọng Thanh, huynh đệ hai người nhanh chóng bắn đi xa.

Thái Dần bên này vừa phát động binh sát, một tay đỡ núi, nhanh chóng dời ngọn núi đang đè xuống sĩ tốt Hạ quân đi, sau đó mới buông tay, tùy ý ném ngọn núi này đến... đè chết toàn bộ Tề quân mà Bảo Trọng Thanh dẫn đến!

Nhưng có một khoảng thời gian như vậy, trong tầm mắt đã không còn nhìn thấy thân ảnh hai người Bảo Trọng Thanh Bảo Bá Chiêu.

"Rút quân về!"

Binh sát trong nháy mắt tản ra, Hạ quân tự động rút lui.

Thái Dần không dây dưa nữa.

Trong trận chiến này, việc hắn ta cần phải làm còn rất nhiều. Không thể tiếp tục lãng phí thời gian trên người Bảo Bá Chiêu nữa.

Hơn nữa, nếu đuổi tiếp, cũng chưa chắc có kết quả tốt đẹp gì.

Bảo Trọng Thanh có thể xuất hiện ở đây, các đội Tề quân khác đại khái cũng sẽ không xa.

Kèn lệnh phản công đã được hắn ta thổi lên tiếng thứ nhất, tiêu diệt huynh đệ Bảo thị chẳng qua chỉ là bước đầu tiên.

Hắn ta cần phải nắm chắc thời gian!

Bóng núi ầm ầm, đã ném ở phía sau.

Va chạm đao phong, bị cắt đến mức phế phủ đau nhức.

Toàn thân cao thấp, đã không còn mấy đốt xương lành lặn.

Bảo Bá Chiêu dùng roi quấn quanh người đệ đệ ruột, miễn cưỡng bay nhanh.

Hắn ta thậm chí đã không thể phân rõ phương hướng, là phía đông sao? Đi đâu cũng được, cố hết sức đi xa nhất, xa nhất...

Ở thành Ngọ Dương đã bị trọng thương rồi, lại chạy trốn sự truy sát của Thái Dần lâu như vậy, y đã sớm kiệt sức. Một kích Bàn Sơn vừa nãy, đã là sức lực cuối cùng.

Hiện tại chạy trốn, hoàn toàn dựa vào ý chí chống đỡ.

Lại nói tiếp, cạnh tranh với Bảo Trọng Thanh...

Trong một khoảng thời gian rất dài, cảm tình của bọn họ quả thật vô cùng hỏng bét. Tranh đấu trong sáng ngoài tối, không biết sử dụng bao nhiêu thủ đoạn.

Tước vị Sóc Phương bá, thứ nó đại biểu không chỉ là vinh dự và địa vị, nó càng liên quan đến sức mạnh mà bản thân tu sĩ siêu phàm không thể sánh kịp. Loại sức mạnh này không thể tìm thấy ở bên ngoài...

Ai muốn chia sẻ chứ?

Nhưng dù cạnh tranh thế nào, bọn họ dù sao cũng là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, xương gãy vẫn còn liền gân.

Y không thể trơ mắt nhìn Bảo Trọng Thanh chết, ý nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy Bảo Trọng Thanh chính là bảo nó trốn, giống như lúc nãy Bảo Trọng Thanh thật sự không chút do dự dẫn quân cản phía sau giúp y.

"Ngươi thế nào rồi?"

Y vừa thu Cản Sơn tiên lại, nâng Bảo Trọng Thanh đang không ngừng nôn ra máu lên.

Lúc này, đang bay nhanh qua một ngọn núi xanh bóng cây.

Bảo Bá Chiêu mới miễn cưỡng nhớ tới, trong Đại Hạ phương chí, ngọn núi này tên là "Tiểu Tiêm", là một cái tên rất kỳ cục. Nhưng bay qua ngọn núi này, là đến phủ Phụng Lễ rồi...

"Ta... khụ! Khụ! Khụ!"

Bảo Trọng Thanh lại ho khan kịch liệt không ngừng, Bảo Bá Chiêu nỗ lực chống đỡ chính mình, độ một chút đạo nguyên cho y.

"Chống đỡ. Sắp tới phủ Phụng Lễ rồi."

"Được... khụ! Khụ! Được... khụ!"

Bảo Bá Chiêu cắn răng, không nói gì thêm, liều mạng nghiền ép chút sức lực còn sót lại của khối thân thể này.

Ngực bỗng nhiên truyền đến một cơn đau nhức!

Cơn đau dữ đột đột phát này, khiến Bảo Bá Chiêu tỉnh táo lại từ trạng thái ảm đạm, con mắt dọc mi tâm y cũng chợt trợn tròn lên, thần quang tỏa sáng!

Phụt!

Một thanh chủy thủ đâm vào trong con mắt!

Thần quang ảm diệt, máu tươi phun trào.