Chương 2714 Mượn lời tốt lành của ngươi (2)
Chương 2714: Mượn lời tốt lành của ngươi (2)
Thiệp Sơn là một trong "mười ba đỉnh Hoa Phủ tráng lệ" nổi danh của Hạ quốc, hiểm trở mà đẹp đẽ.
Về phần hành lang Mân Tây, chính là đất phong của Mân vương Ngu Lễ Dương, là cố hương lúc nhỏ của ông ta, sau khi Ngu Lễ Dương thành tựu chân quân, liền gà chó lên trời. Triều đình Hạ quốc vốn muốn ban toàn bộ phủ Hội Minh làm đất phong cho ông ta, ông ta cự tuyệt nhiều lần, rốt cuộc chỉ phân cho một khối hàng lang Mân Tây.
Nơi đây hẹp dài mà phì nhiêu, là lang đạo trứ danh nối liền trung bộ và nam bộ phủ Hội Minh.
Bạn bè người thân lúc nhỏ của Ngu Lễ Dương, đã sớm không còn ở đây nữa, ông ta cũng không có tình cảm cố hương gì, nên cũng rất ít khi trở về đây.
Nhưng dù sao tên tuổi cũng ở đây, cho dù ông ta từ đầu không quan tâm, thì nơi đây cũng phát triển rất tốt.
Đương nhiên, theo chiến hỏa lan rộng, phần lớn dân chúng cũng đã chạy trốn đến cực tây đế quốc, hành lang Mân Tây đã từng giàu có và đông đúc, hiện tại cũng đã trống không chín phần.
"Trước đó hành lang Mân Tây đã bị Bảo Bá Chiêu càn quét qua một lần, tất cả công sự phòng ngự đều bị hủy diệt – điểm này vừa vặn có thể giảm bớt tâm lý cảnh giác của bọn Trọng Huyền Thắng." Thái Dần nói tiếp: "Cuộc chiến hành lang Mân Tây, nhất định phải quả quyết, phải đánh nhanh thắng nhanh, không được đánh tiêu hao, đánh lâu tất thua."
"Hạ quân dã chiến không bằng Tề quân." Dịch Thắng Phong từ góc độ cá nhân nêu ra vấn đề: "Cho dù thuận lợi mai phục thành công, thì làm thế nào đảm bảo thắng lợi?"
"Trọng Huyền Thắng có hơn ba vạn quân, thật sự tinh nhuệ chỉ có hơn hai ngàn người, xuất thân Thu Sát quân. Trong số những người còn lại, có một nửa đều là hàng quân phủ Phụng Lễ, thế cục có hơi không đúng, chúng ta vung tay hô lên, cũng đủ phản chiến. Một nửa còn lại là những đội quân thuộc liên quân các quốc gia Đông vực, lòng người không đủ." Thái Dần phân tích: "Còn chúng ta trên dưới một lòng, lại có ý chí gìn giữ đất đai. Dùng có tâm tính toán vô tâm, nhất định có thể chiến thắng trận này!"
Hắn ta lại nói: "Vả lại ta còn có một bộ Cửu Tử Hoàn Sơn trận bàn, là thứ tốt mà Thái thị cất giấu, có thể nhanh chóng tạo ra ưu thế địa lợi. Lần này thiên thời địa lợi nhân hòa đều đủ, lo gì Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng không chết?"
"Vậy thì, người nào đi kiềm chế Tạ Bảo Thụ?" Xúc Mẫn hỏi.
"Ta tự mình đi." Thái Dần nói: "Ta chỉ mang một vạn người đi Thiệp Sơn, còn lại toàn bộ năm vạn sĩ tốt, đều do các ngươi mang đến hành lang Mân Tây. Các ngươi dùng năm vạn mai phục ba vạn, chắc chắn nắm chắc chiến thắng."
Xúc Mẫn hơi cau mày: "Chúng ta?"
"Ngươi, Ngụy Quang Diệu, Cố Vĩnh, Từ Xán, còn thêm Dịch tiên sinh Nam Đấu Điện!" Thái Dần nói: "Các ngươi đều đi cả."
Cố Vĩnh và Từ Xán, đều là võ tướng Ngoại Lâu cảnh, từ phủ Thiệu Khang khẩn cấp chạy tới Hội Lạc. Giống Xúc Mẫn, Dịch Thắng Phong, trong trận phục kích Bảo Bá Chiêu, từ đầu không hề lộ diện, chính là để che giấu tin tình báo ở mức độ cao nhất. Cho dù tin tức thành Ngọ Dương bị tiết lộ, Tề quân cũng chỉ sẽ bị lừa dối càng sâu, không thể phán đoán chính xác thực lực của Hạ quân.
Xúc Mẫn hơi ưu tư: "Một mình ngươi lĩnh quân đi Thiệp Sơn, làm được hả?"
"Dịch tiên sinh nói đúng, chim ưng bắt thỏ cần phải dốc toàn lực, huống chi thứ mà chúng ta muốn giết, không phải là thỏ trắng. Muốn giết Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng, nhất định phải được điều động lực lượng lớn nhất. Ta làm được hay không... Đều phải làm."
Thái Dần nhìn vẻ mặt của hắn ta, cười: "Được rồi, không có gì đáng lo. Ta lại không phải đi sống mái với Tạ Bảo Thụ, ta chỉ muốn kéo chân hắn ta mà thôi. Không để cho hắn ta xuất quân đi giúp đỡ hành lang Mân Tây, thì ta liền đạt được mục tiêu rồi. Nếu như không làm được, ta có thể rút về thành Ngọ Dương, sau đó từ bỏ thành Ngọ Dương, dùng quá trình này, tranh thủ thời gian cho các ngươi... Bất luận như thế nào, tiêu diệt Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng, trước mắt là chuyện quan trọng nhất của chúng ta. Mọi sự lựa chọn cũng vì nó mà nhượng bộ."
Nếu như nói chỉ có thể phân một người lĩnh quân đi kìm chân Tạ Bảo Thụ, thì quả thật không có ai thích hợp bằng Thái Dần tinh thông trận đạo, Ngụy Quang Diệu nói: "Dịch tiên sinh đấu với Khương Vọng, ta, Xúc công tử, Cố Vĩnh, Từ Xán đấu với Trọng Huyền Thắng. Thắng tướng, thắng binh, thắng tình thế, lại có lòng giăng bẫy, bố trí mai phục. Ta thật sự không nghĩ ra, bọn họ còn có khả năng sống gì!"
"Đúng thế!" Xúc Mẫn cũng sắp xếp tâm tình, biểu hiện lòng tin tràn đầy.
Thật ra hắn ta cũng không cho rằng Dịch Thắng Phong có thể là đối thủ của Khương Vọng, toàn bộ những người chứng kiến phong tư Khương Vọng ở Quan Hà Đài, cũng không thể có lòng tin với Dịch Thắng Phong.
Cho dù người kia là đệ nhất thiên tài Nam Đấu Điện, cho dù người này tung hoành Nam vực, sau khi chịu đựng lệnh truy sát không hạn chế của phủ Hoài quốc công Sở quốc, thanh danh đã đuổi kịp Đấu Chiêu.
Nhưng Đấu Chiêu hiện tại đã không còn là Đấu Chiêu lúc đó.
Nhưng Dịch Thắng Phong mạnh hay yếu hơn Khương Vọng cũng không quan trọng, hắn ta chỉ cần kéo chân Khương Vọng một chút, liền đủ rồi.
Lần này đại quân cùng tấn công, dùng năm vạn người đoàn kết một lòng, phục kích ba vạn người quân tâm lộn xộn. Dùng quân đội có chuẩn bị, vây đội quân không có chuẩn bị. Dù cho Khương Vọng đơn đả độc đấu thắng lợi quay về, chẳng lẽ còn có thể một người giết vạn quân sao?
"Điểm phiền phức duy nhất chính là..." Xúc Mẫn nói: "Theo lời Tuyên Bình hầu nói, Khương Vọng hiện tại là Ngoại Lâu tứ cảnh viên mãn, lúc nào cũng có thể bước vào Thần Lâm, chỉ qua là đang đợi cơ hội hoàn hảo mà thôi. Một khi hắn lâm trận đột phá Thần Lâm, chúng ra rất khó giữ chân hắn."
Hắn ta vừa nêu ra vấn đề, vừa đưa ra phương pháp giải quyết: "Cho nên chúng ta lúc bắt đầu phục kích, liền dùng quân trận khóa hắn lại, cắt đứt cơ hội chạy thoát của hắn. Quân trận vạn người này, đến lúc đó liền để Cố Vĩnh chịu trách nhiệm. Hắn ta là tu sĩ pháp gia, am hiểu vây khốn địch."
Hắn ta nhìn Dịch Thắng Phong: "Đến lúc đó, để Cố Vĩnh phối hợp với Dịch tiên sinh được không? Không phải là không tin tưởng thực lực của các hạ. Chẳng qua Khương Vọng là người gian xảo, sợ rằng khó đánh bại."
Dịch Thắng Phong thờ ơ nói: "An bài chiến sự đương nhiên do quý quốc làm chủ, Nam Đấu Điện ta tới giúp đỡ Hạ quốc, tất nhiên khách tùy ý chủ."
Hắn ta trừng mắt, lại nói: "Mặt khác, nhằm vào khả năng Khương Vọng lâm trận đột phá, ta cũng đã sớm là Ngoại Lâu viên mãn, nắm giữ đạo đồ, lúc nào cũng có thể thành Thần Lâm."
"Vậy thì lại càng tốt hơn!" Ngụy Quang Diệu thật sự vô cùng kinh hỉ, bởi vì nếu không có chiến lực Thần Lâm kiềm chế Thần Lâm, cho dù dùng quân trận vây giết, thì thương vong tất nhiên cũng sẽ vô cùng thảm trọng. Chiến tranh đánh đến giờ, mỗi một sĩ tốt đều rất quý giá. Hắn ta khen ngợi: "Có Dịch tiên sinh ở đây, Khương Vọng là cái gì chứ!"
Xúc Mẫn liền nói: "Dịch tiên sinh đã là Ngoại Lâu viên mãn, sao không thành tựu Thần Lâm trước? Đến lúc đó chúng ta trực tiếp dùng thế núi đè, không cho Khương Vọng cơ hội đột phá, chẳng phải tốt hơn sao?"
Dịch Thắng Phong trầm mặc một lát, nói: "Không giết Khương Vọng, Thần Lâm của ta có nuối tiếc."