← Quay lại trang sách

Chương 2717 Khúc dạo đầu tất phải như rồng bay (2)

Chương 2717: Khúc dạo đầu tất phải như rồng bay (2)

Trận ám sát của Thái Dần và Hạng Bắc trong Sơn Hải Cảnh, cũng là bởi Khương Vọng có năng lực đó mà thất bại. Hắn ta trước tiên ngăn cách, có lẽ với sự cáo già của Đỗ Như Hối, vốn có thể an bài thỏa đáng...

Ai ngờ cuộc tính kế này, không bệnh mà chết.

Chờ đến khi hắn ta rốt cuột thoát thân từ lệnh trục sát không hạn chế, Khương Vọng đã trở về Tề.

Lại sau đó, chính là cuộc chiến Tề Hạ khiến thiên hạ chú ý này. Hắn ta thật sự không thể chờ thêm nữa, nếu chờ thêm nữa, chờ đến khi trận chiến Tề Hạ kết thúc, Thanh Dương Tử này không biết đã là bá hay hầu gì, lúc đó Nam Đấu Điện càng sẽ không ủng hộ hắn ta giết người. Hơn nữa đến lúc đó, không biết Khương Vọng có thể dùng chiến công đổi được biết bao nhiêu tài nguyên, sao hắn ta ở Nam Đấu Điện có thể theo kịp?

Nhưng hoàn cảnh chiến tranh.

Trên chiến trường, khắp nơi đều nguy hiểm, giống như lúc này, Tâm Huyết Lai Triều của hắn ta.

Lúc nào cũng có cảnh báo nguy hiểm, nghĩa là năng lực cảnh báo nguy hiểm của hắn ta đã mất hiệu lực!

Chiến tranh đã hạn chế thần thông của hắn ta.

Mặc dù nói một cách tương đối, năng lực thần thông cảnh báo nguy hiểm không biết tên kia của Khương Vọng cũng sẽ bị áp chế. Nhưng môn thần thông kia của Khương Vọng, đã từng bị hắn ta áp chế thành công, chung quy cũng không thể vượt qua Tâm Huyết Lai Triều được, so ra thì hắn ta chịu thiệt nhiều hơn một chút...

"Dịch tiên sinh đã từng suy nghĩ đến chuyện làm quan ở Hạ quốc chưa? Nắm giữ quan đạo, có thể Động Chân dễ dàng hơn một chút." Chu Hùng ở bên cạnh bỗng nhiên hỏi.

Vị con trai của Phụng quốc công này, thậm chí còn tới hành lang Mân Tây trước bọn họ.

Dưới tình thế chiến trường trước mắt, cường giả Hạ quốc bứt ra cực kỳ khó khăn. Mỗi một vị cường giả Thần Lâm đều được điều động, nếu không phải có thể làm được điều gì đó, thì sẽ là thiệt hại đối với cục diện.

Có thể âm thầm điều Chu Hùng đến Hội Minh, đủ thấy người Hạ quốc coi trọng Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng đến mức nào, cũng có thể nhìn ra được, Đắc Thắng doanh đối với Hạ quốc tạo thành vết thương lớn đến mức nào.

Đương nhiên, đối với Dịch Thắng Phong mà nói, vì sao người Hạ quốc đến, không quan trọng. Điều cường giả Thần Lâm đến, mới quan trọng.

Lúc này Chu Hùng, Dịch Thắng Phong, Xúc Mẫn, đều đang ẩn thân dưới đất, đang chờ Tề quân đến gần.

Xúc Mẫn đương nhiên là người chịu trách nhiệm điều tra, đang thông qua thủ đoạn bí ẩn, quan sát động tĩnh phương xa – nhưng loại quan sát này cũng rất có hạn.

Mắt thấy có thể bị cảm giác, âm thanh có thể bị bắt được, đạo thuật dao động lại càng vô cùng nguy hiểm. Có rất nhiều tu sĩ nhạy bén, cũng có thể nhắm vào dao động đạo thuật quân giới.

Quan sát quá nhiều, cũng có nghĩa là dễ bị bại lộ hơn.

Cho nên Xúc Mẫn vô cùng cẩn thận.

Đại quân tiến vào, tất có lính đi trước dò đường.

Bên phía Hạ quốc có năm vạn đại quân, cho dù dựa vào địa hình phực tạp của hành lang Mân Tây, lại có thêm bí thuật quân trận gia trì, cũng không thể ẩn tàng không chút sơ hở. Hoàn toàn không để lại dấu vết.

Cho nên quân đội lúc này thật sự còn ở rất xa, chỉ chờ Tề quân tới địa điểm mục tiêu, lại nhanh chóng kết trận ngưng sát, dùng binh trận chi lực đánh tới.

Cố Vĩnh, Từ Xán, Ngụy Quang Diệu, đều đang điều quân. Quân trận của Xúc Mẫn, cũng tạm thời do phó quân chỉ huy.

Bọn họ không cầu rằng sẽ hoàn toàn không bị Tề quân phát hiện, là muốn lúc Tề quân phát hiện bị mai phục, thì đã không thể nào trốn thoát nữa!

Đối với lời lấy lòng của Chu Hùng, Dịch Thắng Phong cũng không đáp lời.

Đối với chủ đề không có chút ý nghĩa nào, hắn ta chẳng muốn há mồm.

Chu Hùng cũng không giận, chỉ nhã nhặn nói: "Cũng đúng. Bậc thiên kiêu như Dịch tiên sinh, tất nhiên không cần quan đạo gia trì. Đến lúc muốn thoát khỏi trói buộc, vĩ lực quy về tự thân, ngược lại phiền toái. Dịch tiên sinh không suy nghĩ đến chuyện làm khách khanh của Chu gia ta sao? Tất không dùng tục sự quấy rầy nhau, nguyên thạch bí thuật đều có thể thương lượng."

"So với cái này..." Dịch Thắng Phong mở miệng nói: "Đợi lát nữa giết Khương Vọng như thế nào, mới là chuyện quan trọng nhất. Chu đại nhân hiện tại liền hàn huyên chuyện sau này, có phải hơi sớm hay không? Hắn là người thoát chết dưới tay Triệu Huyền Dương, quân so với Triệu Huyền Dương thì thế nào?"

Chu Hùng giống như một người có tính cách hiền lành, hoàn toàn không cứng rắn như cha mình.

Dùng Thần Lâm đấu Ngoại Lâu, dùng thân phận con trai công gia, quan lớn Đại Hạ, đối mặt với sự hung hăng vênh váo của Dịch Thắng Phong, vẫn ôn tồn nhỏ nhẹ nói: "A a a, ta đương nhiên không thể so với Triệu Huyền Dương. Dịch tiên sinh nói đúng, chúng ta nên cẩn thận..."

Dịch Thắng Phong không nói gì nữa. Chỉ càng thêm trầm mặc, ngưng tụ sát khí chảy xuôi trong vỏ kiếm.

Xúc Mẫn cúi đầu nhìn quả cầu kính trong tay, giống như không nghe thấy gì cả.

Cuối dùng đã đến thời điểm kiểm nghiệm quyết tâm.

Đợi chờ khiến thời gian trở nên rất dài!...

Có câu "Phi quang trụ bút tả thiên vấn, cẩm tú hoa phủ thập tam phong."

Lúc Mân vương Ngu Lễ Dương còn trẻ lưu lạc thiên hạ, viết ra câu thơ này, tóm gọn lại tình trạng mười ba ngọn núi nổi tiếng trong biên giới Đại Hạ.

Phủ Cẩm An có một ngọn núi Không Hàn, cũng là ngọn núi cao hiểm trở nhất trong số mười ba ngọn núi.

Liễu Hi Di xuất thân từ phủ Cẩm An, từng nói với người khác một câu...

"Không hận ngọn núi này không cao, chỉ hận ngọn núi này không thấy Ngu Lễ Dương."

Ngu Lễ Dương ở trong một tiệc rượu đáp lại, rằng "có Liễu công Hi Di ở đó, sao dám bàn có hay không."

Có người hỏi vì sao lại không dám.

Ngu Lễ Dương đáp: "Sợ hãi nếu nói sai một chữ, sẽ bị Liễu công đánh!"

Từ đó truyền thành giai thoại.

Đương nhiên, sau khi Ngu Lễ Dương thành tựu chân quân, trường hợp công cộng, cho dù là Liễu Hi Di, cũng không thể gọi thẳng tên người kia.

Là một trong mười ba ngọn kỳ sơn, sự hùng vĩ cao lớn của Thiệp Sơn, từ trước đến nay vẫn luôn khiến người ta bàn tán say sưa.

Thiệp chính là bước trên nước.

Truyền thuyết kể rằng, Thiệp Sơn từng ở trong nước, nước cạn mới lộ ra, triều rút mới thấy đỉnh.

Đương nhiên, cái tên Thiệp Sơn này lần đầu xuất hiện trên sách sử, cũng đã là núi cao. Trong sử sách, cũng chưa thấy con sông nào ở Nam vực đủ lớn để nuốt trọn Thiệp Sơn.

Cho nên truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết.