Chương 2720 Sống là công hầu, chết phải được tú phong (1)
Chương 2720: Sống là công hầu, chết phải được tú phong (1)
Dưới chân núi, từ trong biển binh sát do Tề quân biến thành kia, chợt nhảy ra một thân ảnh ngay thẳng cương trực.
Người kia dáng vẻ tầm hơn bốn mươi, mặc áo quần văn sĩ. Dáng người tương đối giống văn phân phong lưu, nhưng thoát khỏi đại quân, ngạo nghễ bay lên trời, khí thế như núi như biển.
Đây là một sự tồn tại như thần minh.
Là cường giả vượt qua khoảng cách người và trời.
Nhìn thẳng lên đỉnh núi, ánh mắt kia rõ ràng rất ôn hòa, nhưng lại giống như là đã xuyên qua Thái Dần, khiến hắn ta dao động thần hồn!
Là Âu Dương Vĩnh!
Quốc tướng Dung quốc Âu Dương Vĩnh!
Ông ta thế mà lại ẩn thân trong trận của quân Tạ Bảo Thụ!
Khó trách đoàn Tề quân này, trong lúc hỗn loạn vẫn có thể giữ vững trấn định. Khó trách đại quân hơn ba vạn người này, có thể điều động tự nhiên như vậy!
Trong nháy mắt, Thái Dần đã hiểu ra tất cả.
Nếu như hắn ta có thể điều động tất cả lực lượng của Lạc phủ, chỉ để bảo đảm có thể kích sát Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng.
Sau khi Bảo Bá Chiêu bại trận, hai nhánh Tề quân nhanh chóng tới phạt thành Ngọ Dương này cũng trong thời gian ngắn nhất điều động tất cả lực lượng mà đối phương có thể sử dụng ở Lạc phủ!
Tuyên Bình hầu ở mục trường Thiên Phong không ngừng đại chiến, đương nhiên là chiêu hắn ta dùng để che mắt Tề quân, nhưng sao nó không phải cũng là chiêu mà Tề quân dùng để che mắt hắn đây?
Sau khi tin tức trận chiến Ngọ Dương truyền đi, Trọng Huyền Thắng và Tạ Bảo Thụ liền lập tức chỉ huy quân tới đây.
Đối phương ý thức được tầm quan trọng của thành Ngọ Dương, đồng thời cũng ý thức được thực lực Hạ quân có thể vượt xa tình báo, ý thức được Hạ quân chắc chắn còn có động tác tiếp theo!
Dưới tình huống thế này, điều binh hiển nhiên là không kịp, cũng không thể che giấu Hạ quân dò xét tình báo, cho nên bọn họ chọn cách điều động cường giả!
Mạo hiểm khiến các thành bắc bộ Lạc phủ nguy hiểm, điều động cường giả Thần Lâm xuôi nam. Ngầm để cho Âu Dương Vĩnh ẩn thân trong quân trận, khiến Hạ quân mai phục bị phản mai phục, khiến cho Thái Dần hắn trong chốc lát lâm vào khốn cục! Hay cho một chiêu biết thời biết thế!
Trong lòng Thái Dần xuất hiện một cái tên – Trọng Huyền Thắng.
Nếu như hắn ta đoán không sai, lúc này một cường giả Thần Lâm cảnh khác của Tề quân ở Lạc phủ, danh tướng Diêm Pha của Dặc quốc, cũng đang ở trong quân của Trọng Huyền Thắng.
Thế cục như vậy có phải nan giải rồi không? Dưới tình huống phục kích đã bị nhìn thấu, thậm chí còn bị đối thủ tương kế tựu kế?
Không!
Vẫn còn cơ hội!
Thái Dần nhanh chóng suy nghĩ.
Trọng Huyền Thắng không có khả năng tính đúng mọi thứ, người kia tính được Hạ quân có thể có mai phục, nhưng không thể biết được Hạ quân sẽ dùng thực lực nào để mai phục!
Chiến trường ở Thiệp Sơn, đã là hoàn cảnh xấu nhất rồi.
Nhưng mà ở hành lang Mân Tây, bởi vì quân mình thận trọng, có cường giả Thần Lâm cảnh Chu Hùng ở đó, có Dịch Thắng Phong, Xúc Mẫn ở đó, dùng năm vạn đại quân Đại Hạ, đấu với ba vạn Tề quân, Hạ quân vẫn chiếm ưu thế!
Nói cách khác, cho dù gặp phải cục diện xấu nhất, Diêm Pha thật sự ẩn thân trong quân của Trọng Huyền Thắng, cuộc chiến hành lang Mân Tây, vẫn có phần lớn cơ hội thắng.
Nếu bên kia có thể thành công, trận phục kích này cũng không tính là thất bại!
Mà điều kiện tiên quyết chính là không để đội quân trước mắt này tiến tới giúp đỡ hành lang Mân Tây!...
Âu Dương Vĩnh vừa xuất hiện, Thái Dần liền biết toàn bộ mục tiêu chiến lược ở Thiệp Sơn của mình, có thể hoàn toàn tuyên bố thất bại!
Đánh bại Tạ Bảo Thụ, đương nhiên đã là chuyện không thể.
Hắn ta có lòng tin khống chế quân đội, dưới sự truy kích của Tạ Bảo Thụ vừa đánh vừa lui, hoàn thành mục tiêu chiến sự bảo tồn quân lực lùi về thành Ngọ Dương. So về giao phong quân trận, hắn ta đương nhiên cũng có thể dạy dỗ Tạ Bảo Thụ cách làm người.
Nhưng đối mặt với thêm một Âu Dương Vĩnh Thần Lâm cảnh...
Đừng nói lùi về thành Ngọ Dương, cho dù hắn ta hiện tại liều lĩnh dẫn binh chạy trốn, từ bỏ mọi bố trí ở phủ Hội Minh, cũng chưa chắc có thể mang đi được bao nhiêu người!
Binh trận đương nhiên có thể vượt qua sức mạnh cảnh giới tu hành, nhưng mà dưới tình huống binh trận chi lực đã ở hoàn cảnh xấu thì một vị cường giả Thần Lâm hành động tự do, có thể ung dung xé mở trận tuyến.
Thế cục lúc này, đã cực độ ác liệt!
Đương nhiên, bất luận tình hình chiến đấu diễn biến đến tình trạng gì, trừ phi có chân nhân đương thời ở đây, người mang theo Thanh Minh Na Di trận như hắn ta, việc tự mình rời đi sẽ không trở thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là ở...
Nếu lần này hắn ta đi, cũng tương đương với chắp tay từ bỏ mọi bố cục ở phủ Hội Minh.
Đội quân trước mắt này, tất nhiên sẽ tới kịp để giúp đỡ cho hành lang Mân Tây.
Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng mà bọn họ muốn giết ở phủ Hội Minh, có thể vì vậy mà có thể tìm đường chạy trốn!
Đối với sự ngoan cường của Khương Vọng, Thái Dần hiểu rất rõ. Hắn ta không thể nào quên, một màn kia ở đảo núi lửa Sơn Hải Cảnh, Khương Vọng trên người đang bị Cái Thế Kích đâm xuyên, vẫn cực kỳ hung ác tiến về phía hắn ta.
Người như vậy, không có cơ hội cũng sẽ đấu tranh giành cơ hội, sao hắn ta có thể chắp tay từ bỏ để một đội viện quân cường đại như thế tiến đến đó chứ?
Chính là vì hiểu rõ Khương Vọng, hắn ta mới nghĩ mọi biện pháp, dưới tình huống hiện tại đã có Dịch Thắng Phong đã ra tay, vẫn thuyết phục cao tầng, phái Chu Hùng đến đây.
Thậm chí còn không cần quân đội đi qua giúp đỡ...
Cường giả Thần Lâm giống như Âu Dương Vĩnh, toàn lực chạy tới hành lang Mân Tây, căn bản cũng không cần quá lâu. Mà phía bên kia bất ngờ không kịp đề phòng, một vị cường giả Thần Lâm cảnh, có thể tạo thành sát thương thế nào, hoàn toàn có thể tưởng tượng!