Chương 2729 Ánh trăng như nước, chiếu Mân Tây (3)
Chương 2729: Ánh trăng như nước, chiếu Mân Tây (3)
Đại tướng Diêm Pha Thần Lâm cảnh được khẩn cấp điều tới, lúc này đã ẩn trong quân, ngay cả Khương Vọng cũng không biết ông ta đã ở trong đội ngũ nào.
Khương Vọng tự mình cưỡi một con yêu mã Đạp Phong, hóa trang thành "Kỳ lão", tay cầm Hồng Trang Kính, chuyển động phía trước đội quân.
Hồng Trang Kính vốn có thể thấy rõ chi tiết trong phạm vi bán kính năm mươi dặm, trên chiến trường, tác dụng của nó chỉ còn mười dặm...
Một khi vượt qua phạm vi này, đã bị xem là truyền tin trong khoảng cách xa rồi.
Hiệu quả này thật sự không có lợi ích gì, đại quân kết thành binh trận, bạo phát, binh sát chuyển động, trong khoảnh khắc liền có thể bổ nhào tới.
Nói thẳng ra, còn chẳng nhìn được xa bằng lúc hắn bay lên cao, dùng Càn Dương Chi Đồng nữa.
Đương nhiên, Khương Vọng không có gan ở trong hoàn cảnh chiến trường như thế này mà bay cao như vậy. Đây không phải là biến mình trở thành mục tiêu sống cho người ta sao? Tùy tiện phóng ra một vòng quân trận đạo thuật, mạng liền đi tong rồi.
Thậm chí lúc hắn dùng Hồng Kính Trang dò xét tình báo, cũng chẳng tự mình rời quân. Miễn cho việc bị người khác bùng phát vây giết, hối hận không kịp.
Hồng Trang Kính soi rõ mọi thứ trong phạm vi mười dặm, phối hợp với lính trinh sát đã sớm tỏa ra ngoài mười dặm, chính là một hệ thống cảnh báo hoàn chỉnh – đương nhiên chỉ có người đầu óc thông minh như Trọng Huyền mập kia, mới có thể tận dụng đường đường Khương tước gia đi làm việc này.
Tin tức thành Ngọ Dương xảy ra chuyện truyền đến, Trọng Huyền Thắng liền đoán rằng, Hạ quân chắc chắn còn có hậu chiêu.
Hắn ta vốn có thể tránh không đến, tiếp tục thủ vững đánh chắc.
Nhưng ảnh hưởng từ thất bại của Báo Bá Chiêu, nhất định phải mau chóng xóa sạch. Lá cờ hiệu thành Ngọ Dương này của Hạ quốc, nhất định phải lập tức bị nhổ đi. Chuyện này liên quan đến việc có thể nhanh chóng nắm được Lạc phủ, liên quan đến toàn bộ đại chiến đông tuyến, cũng liên quan đến việc tranh giành công huân giữa hắn ta và Trọng Huyền Tuân.
Hắn ta nhất định phải vội vã đuổi theo!
Cho nên hắn ta đi về hướng Hổ sơn, chủ động liên hệ với Tạ Bảo Thụ, đôi bên dẫn theo đại quân, hỗ trợ lẫn nhau tạo thành góc chết, đồng thời âm thầm mời Âu Dương Vĩnh, Diêm Pha theo quân.
Hai đường đại quân như thế hoàn toàn có đủ thực lực hoành hành phủ Hội Lạc, nếu như bị tập kích, hẳn sẽ khiến Hạ quân đụng vào tấm sắt. Giống như lúc này đi thành Ngọ Dương, trên đường cũng không có sóng gió gì, thế thì lúc hai đại quân hội hợp ở đường Từ Lai, trực tiếp tấn công thành Ngọ Dương, quả thật có thể tạo nên một lời đánh giá, chính là "một khi kết hợp, binh phát tấn công, liền thành thế bất bại".
Lính trinh sát phân tán khắp nơi không truyền về bất cứ dị thường nào, nơi Hồng Trang Kính soi đến, cũng là trời yên biển lặng.
Hạt giống thần thông hai màu đen trắng treo trên đỉnh Nội Phủ, yên lặng.
Hạt giống thần thông Kỳ Đồ, đối với "sai lầm" của bản thân, thỉnh thoảng sẽ có cảm ứng nhỏ, nhưng cũng không phải lúc nào cũng có hiệu lực. Khương Vọng chưa bao giờ dùng Kỳ Đồ để cảnh bảo, cho rằng nó là thứ duy nhất để cảnh báo nguy hiểm.
Đừng nói Kỳ Đồ cảnh báo vô cùng ngẫu nhiên, cho dù nó có thể cảnh báo nguy hiểm dưới mọi tình huống, Khương Vọng cũng sẽ không từ bỏ sự cảnh giác bên ngoài hiệu quả thần thông của mình.
Người giỏi lặn thường chết đuối, Trang Thừa Càn ỷ vào Kỳ Đồ, lại chết bởi Kỳ Đồ thế nào, hắn có ấn tượng thật sự rất sâu.
Cho nên nhìn Hồng Trang Kính, dùng Càn Dương Chi Đồng, nhĩ thức thu thập âm thanh tình báo.
Yêu thú Đạp Phong nhẹ cất vó.
Ánh trăng chảy xuôi trên xương sống cao ngất của Khương Vọng.
Ban đêm ở hành lang Mân Tây này, thế mà có chút dịu dàng...
Nhìn về phía xa có thể thấy bóng ngọn núi Khổ Tiều, dưới ánh trăng, an tĩnh như một con thú khổng lồ, dường như đang chờ đợi thứ gì đó, hoặc là muốn chiếm đoạt thứ gì đó.
Vượt qua ngọn Khổ Tiều, đường Từ Lai liền không còn xa nữa.
Chiến sự Lạc phủ, đoán chừng có thể đặt xuống dấu chấm cuối cùng.
Mọi thứ đều rất bình thường.
Ngoại trừ... ở nơi xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng vang trầm đục!
"Toàn quân đề phòng!"
Khương Vọng vừa truyền tin báo động, liền nghe thấy ầm ầm ầm ầm!
Tiếng vang liên hoàn, trong nháy mắt liền bao trùm toàn bộ thính giác...
Đại địa đang lay động!
Dựa vào trình độ cảm nhận âm thanh của Khương Vọng, tiếng báo động vẫn như cũ xuyên qua tiếng nổ, rõ ràng truyền đạt đến từng người, không gì cản trở.
Chỉ thấy trên mặt đất rộng lớn, bỗng có từng ngọn núi cao đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Khí thế như mũi kiếm đầu thương.
Dãy núi hiện lên, bao vây nơi Tề quân đang đứng.
Chấn động đất trời, đồng thời dường như cũng đang chấn động lòng người.
Nơi rộng nhất hành lang Mân Tây này, bị chín ngọn núi vây quanh, trong khoảnh khắc liền biến thành thung lũng!
Trận bàn của Thái thị Đại Hạ được sử dụng ở đây.
Chính là – Nhất Cửu Tử Hoàn Sơn Trận!
Trong chốc lát có thể sửa đổi địa hình, biến đất bằng thành thung lũng, núi cao hiểm trở, hoàn toàn ngăn chặn đường đi. Giống như một cái lồng giam đất trời, nhốt hơn ba vạn Tề quân vào bên trong!
Bên trong "lồng giam", thậm chí còn có núi bay lơ lửng trên không, đè ép tứ phương, khiến cho toàn bộ Tề quân ở trong phạm vi này, cảm thấy như đang bị tảng đá lớn đè lên!
Khương Vọng tinh chuẩn khống chế đạo nguyên, tuôn ra như nước quanh người, dùng phương thức không lộ dấu vết này, đối kháng với sức mạnh trận pháp. Lại trong nháy mắt thi triển trạng thái Thanh Văn Tiên, bên tai nghe thấy vạn âm thanh hướng về!
"Quân địch có hơn năm vạn người!" Hắn nhanh chóng dẫn âm báo cho Trọng Huyền Thắng: "Phía đông hai vạn người, phía tây một vạn, hướng tây bắc một vạn, phía nam một vạn, đã kết thành binh trận, đang tiến lại gần!"
Trọng Huyền Thắng lập tức phản ứng lại, lay động cờ hiệu, Tề quân như dòng nước chảy. Cho dù gặp phải sự cố trời chuyển đất dời, vẫn hiển hiện quân thế nước chảy mây trôi!
Mệnh lệnh của hắn ta cũng không phức tạp, chỉ là đơn giản điều chỉnh mấy nơi mấu chốt, cũng đã y theo tình báo mà Khương Vọng truyền về, điều hành hoàn mỹ nhất dưới điều kiện trước mắt.
Thật sự thoải mái.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên có một tiếng quát nhẹ, thô bạo đụng vào màng nhĩ, khiến tai Khương Vọng cũng cảm thấy đau nhói...