← Quay lại trang sách

Chương 2744 Hãy Đến (2)

Chương 2744: Hãy Đến (2)

Lại tới!

Tề quốc từ bên cạnh phương chiến đoàn này trào lên như thủy triều, và đụng phải một làn sóng người khác.

Ngay tại hành lang Mẫn Tây, trên ranh giới chiến trường nơi Tề quân và Hạ quân đang giao chiến, tu sĩ Thần Lâm Chu Hùng, tu sĩ Thần Lâm Diêm Pha, tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh Khương Vọng, bắt đầu cuộc chiến một tấc vuông khốc liệt và nguy hiểm nhất!

Ba bóng người gần như trộn lẫn vào nhau, quyền cước và đao kiếm va chạm vào nhau với tốc độ kinh hoàng.

Trong số ba người này, có lẽ chỉ có Diêm Pha là người không nguyện ý nhất để đối mặt với một diễn biến như vậy. Vì trận chiến chỉ diễn ra trong gang tấc này, chỉ trong một hơi thở đã diễn ra không biết bao nhiêu cuộc giao chiến, và không biết có bao nhiêu quyết định sẽ được đưa ra chỉ trong một hơi thở. Đó là cuộc chiến đấu tổng hợp của ý chí, năng lực và trí tuệ chiến đấu.

Tu sĩ dưới Thần Lâm, rất khó không làm vướng tay vướng chân ông ta.

Chu Hùng khi xuất thủ sẽ không quan tâm đến sự sống chết của Khương Vọng, nhưng Diêm Pha ông ta không thể không quan tâm. Cho dù Khương Vọng chính mình nói, sinh tử có số, chết cũng không cần ai chịu trách nhiệm... Nhưng không thể bao gồm việc Diêm Pha ông ta, vì tranh giành thắng lợi, mà phân thây hắn khi tấn công kẻ địch được đúng không?

Mà nếu khi cứ lúc nào cũng cố kỵ về việc liệu cuộc tấn công có ảnh hưởng đến Khương Vọng hay không, thì sự kiềm chế sẽ ra đời.

Khi chiến đấu đến chết với một đối thủ như Chu Hùng, nhưng lại bị bó tay bó chân thì kết quả... có thể tưởng tượng được.

Cho nên ông ta thà đơn độc chiến đấu với Chu Hùng, sinh tử đều có số, hơn là liên thủ với Khương Vọng. Bất kể đây là loại thiên tài gì, chưa trở thành Thàn Lâm, thì cuối cùng đều có sự khác biệt về bản chất!

Giữ nguyên tình trạng trận chiến hiện tại là kết quả của một chiến thắng vững vàng. Ông ta cùng Chu Hùng hai mặt đối mặt, Khương Vọng tuần tra chung quanh chờ cơ hội ra tay, cứ như vậy duy trì áp lực đến cùng, Chu Hùng chỉ có thể đi trên con đường thất bại mà thôi.

Nhưng trong khi ông ta đang nghĩ biện pháp ngăn cản cục diện thay đổi thì Khương Vọng lại chủ động lao vào cuộc chiến, điều này làm ông ta trở tay không kịp, chỉ có thể bắt buộc giơ đao ứng chiến.

Chỉ hy vọng là – Tào Giai đủ tín nhiệm ông ta, đừng nghĩ rằng một đao nào đó ông ta tung ra rồi vô tình chém chết Khương Vọng là cố ý.

Ông ta có chút bi ai mà nghĩ.

Tiểu quốc hưởng dân, không thể không suy nghĩ nhiều!

Nhưng mà sau khi cuộc chiến bắt đầu, ông ta rất nhanh phát hiện ra.. là ông ta suy nghĩ nhiều!

Khương Vọng thế mà lại hoàn toàn theo kịp tiết tấu chiến đấu của bọn họ.

Người trẻ tuổi này, mặc dù vẫn còn chưa đạt tới mức có thể lấy cứng chọi cứng với cường giả Thần Lâm Cảnh, nhưng nếu nói về trợ giúp, giúp ông ta sáng tạo ra cơ hội chiến đấu, thì hoàn toàn không có vấn đề. Thậm chí mỗi một kiếm của Khương Vọng, đều xuất ở góc độ làm ông ta vô cùng thoải mái. Ông ta cảm nhận chính xác được, Khương Vọng hòa vào trong tiết tấu của ông ta. Dùng trí tuệ chiến đấu kinh người, phối hợp gần như hoàn mỹ với ông ta!

Diêm Pha càng đáng càng buông thả, càng đánh càng sung sướng, mà cho dù ông ta có tự nhiên phát huy đến thế nào, hì Khương Vọng luôn có thể xuất hiện ở vị trí thích hợp nhất... Thật sự là có một loại ăn ý đến tuyệt vời.

Rất nhiều năm rồi chưa có ai cho ông ta cảm nhận một loại ăn ý đến mức này.

Cảm giác này thậm chí từng khiến ông ta nhớ đến một người đã không còn có thể gọi tên lên, những ngày cùng nhau sát cánh chiến đấu. Chỉ là lúc đó... ông ta còn rất yếu. Và người đó cũng trẻ trung và rực rỡ như Khương Thanh Dương bây giờ vậy.

Đại tranh chi thế, chinh phạt chưa từng ngừng nghỉ.

Bao nhiêu anh hùng hào kiệt, tất cả như sông lớn chảy về hướng đông!

Ánh đao của Diêm Pha ngày càng rực rỡ, càng về sau, nó càng giống như mưa rào sấm dữ, không có một chút kẽ hở nào. Sau đó, ánh hào quang lại biến mất. Ngày càng có nhiều động tác đơn giản, khiêm tốn.

Chỉ có lưỡi đao lạnh nhạt, lần lượt ép tới gần nơi yếu hại của Chu Hùng.

Linh thức của ông ta gần như hoàn toàn sát nhập vào trong cơ thể, sát lực càng bộc phát cường đại, lại càng không thấy ấn tượng gì.

Và Chu Hùng cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy bất lực.

Chu Hùng không hề nương tay.

Ông ta sao có thể nương tay vào lúc này được?

Trong một tấc vuông này, ông ta đã sử dụng tất cả các sát chiêu của mình.

Khương Vọng này lại cực kỳ giảo hoạt, giống như một chiếc lá rơi bay trong gió mạnh, đến rồi đi đột ngột, luôn xen vào thế tiến công của Diêm Pha. Ông ta muốn đánh hắn, lại không thể tránh khỏi Diêm Pha được.

Mà ông ta lại không thể mặc kệ không để ý tới hắn được, tuy rằng Khương Vọng không hể vượt qua bản chất sinh mạng, nhưng lại thật sự có năng lực đả thương ông ta!

Bất luận là kiếm pháp, thần thông hay là đạo thuật, ông ta đều chưa từng gặp qua tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh nào có trình độ cao đến như vậy,

Ông ta vốn muốn tìm cơ hội trong cuộc hỗn chiến, nhưng khi trận quyết đấu sinh tử giữa tấc vuông này vừa mới bắt đầu, ông ta đã bị vững vàng áp chế. Và theo sự phát triển của trận chiến... ông ta đã tiến thoái lưỡng nan!

Không có cơ hội nào...

Trong lòng ông ta đã nhận thức được một chân tướng — trước khi bắt đầu chiến đấu, ông ta đã từng nghĩ đến khả năng phải lãnh đạo cả năm vạn quân, bị Thần Lâm nghiền ép chưa?

Thật khó chấp nhận, nhưng lại phải đối mặt với thực tế!

Giang Vĩnh Chu thị nếu nói là có bất kỳ tinh thần nào được truyền từ xa xưa, thì đó chính là hai chữ "đối mặt".

Ngụy Quang Diệu, Từ Xán và Trương Vịnh, mặc dù trong tình huống đang chiếm ưu thế về mặt binh lực, lại có sự trợ giúp của đại trận, cũng chậm chạp không thể kích phá Tề quân. Thậm chí, dưới sự điều động của Trọng Huyền Thắng, Tề quân còn không ngừng phản công!

Đã có những tiếng động vang lên trên những ngọn núi phía xa xa, trận tuyến tranh đoạt ở cao địa phía bắc đã bắt đầu.

Dùng Thu Sát sĩ tốt làm chủ thể, tất cả bọn họ đã thu hoạch được rất nhiều, và Đắc Thắng Doanh được trang bị đầy đủ, đối mặt với tướng chủ thiếu ưu tú của thủ quân Hạ phương.

Quả thật không có cơ hội.

Rút lui có thể là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Xúc Mẫn đã chết trận ở nơi này.

Nếu ông ta chạy trốn, thì ông ta sao có thể đối mặt với Xúc Nhượng? Sao ông ta có thể đối mặt với Xúc Công Di được?

Nhưng còn năm vạn Hạ quân ở đây, nếu ông ta cứ buông bỏ những sĩ tốt này như thế, thì ông ta làm sao có thể đối mặt với Hạ quốc? Làm sao có thể đối mặt với tổ tiên của Chu thị được?

Có lẽ còn có thể... giết chết Khương Vọng.

Ông ta lại hạ thấp mong đợi trong lòng thêm một lần nữa. Từ liều mạng giết chết hai người Khương Vọng và Diêm Pha, đến việc để cho một người đi.

Giữa Khương Vọng và Diêm Pha, ông ta đã lựa chọn người càng tiện để hạ thủ hơn, và cũng quan trọng với Tề quốc hơn là Khương Vọng.

Giết một Khương Vọng không có trở ngại về Thần Lâm, Động Chân có thể kỳ vọng. Sử dụng cái chết của chính mình để dập tắt tương lại rực rỡ có thể thấy được của Tề quốc!

Có lẽ đây là điều duy nhất mà ông ta có thể làm...