Chương 3733 Tướng hữu hà cầu [2]
Đó không chỉ là tiếng kêu khóc của ngàn vạn Mao Thần.
Mà đây còn là lực lượng thần linh tuyệt tích sau khi núi sông tan vỡ, còn là một tòa Giới Vực đã tồn tại lâu năm, muốn quay lại quá khứ, thì cần bồi thường lại tháng năm.
Duệ Sùng nắm giữ Sa Bà Long Trượng trong thời gian ngắn, cũng kiểm soát được cả Sa Bà Long Vực trong thoáng chốc, và vào thời khắc núi sông bể tan tành này, nàng ta đã dùng lực lượng Dương Thần tối cao, giải phóng lực lượng hủy diệt của thế giới này!
Ở bờ bên này của dòng Giới Hà rộng mênh mông.
Nhạc Tiết với áo giáp cũ kỹ và ngọn giáo sắt, Trúc Tuế còng lưng yếu ớt.
Bành Sùng Giản thì trâm nghiêng tóc lệch, áo giáp và cả thân thể của Tào Giai đều không lành lặn.
Nhưng biểu tình lại bình tĩnh đến thế.
"Nàng ta liều mạng gì đây?" Bành Sùng Giản có chút tò mò hỏi.
Chúc Tuế thấp giọng cười nhẹ một tiếng.
Nhưng Tào Giai chỉ giơ cao cánh tay duy nhất của mình, hất về phía sau một cái.
Đây là lệnh rút quân.
Đại quân Nhân tộc tuân theo mệnh lệnh, đội hình phía sau đổi thành đội hình phía trước, đội hình phía trước đổi thành đội hình phía sau.
Đại quân rời đi như thủy triều, đã dùng hành động trực tiếp của mình để tuyên cáo, cuộc chiến tranh này đã kết thúc và không cần thiết phải tiếp tục nữa.
Đòn phản công cực kỳ mạnh mẽ của Huyền Thần hoàng chủ, lại chỉ được coi là tiếng than khóc cuối cùng của kẻ bại trận.
Mấy vị Chân Quân cũng không có động tác khác.
Duy chỉ có mình Nhạc Tiết tiến về phía trước một bước.
Cây giáo sắt cầm trong một tay di chuyển về phía trước theo bước chân của ông ta.
Bản thân ông ta không có gì nổi bật, một người một giáo, một bộ giáp cũ kỹ, kiên cường đến mức không thể hòa hợp với thế giới này, điều này khiến ông ta trông có vẻ khá đột ngột.
Nhưng theo một bước này của ông ta, một giáo của ông ta đã đâm thẳng về phía trước —
Sóng to gió lớn ngút trời của dòng Giới Hà to lớn dâng lên, tất cả hồng kiều gãy lìa ngay tại tại chỗ. Các vị thần đang xông tới vô cùng mãnh liệt kia, lại tựa như bầy ong đụng phải vách sắt, rơi xuống như mưa trước một kích của cây giáo sắt kia, không một ai có thể qua sông!
Nếu như nói chưa bao giờ xuất hiện ngày tận thế ở Sa Bà Long Vực, vậy thì hôm nay chính là hoàng hôn của chư thần.
Được gọi là thần linh, lại không thể chống lại được một kích của Nhạc Tiết. Các vị chư thần Sa Bà rơi xuống, vô thanh vô tức tan vỡ thành từng mảnh dưới dòng Giới Hà hùng vĩ.
Bị tan vỡ bởi dòng chảy hỗn loạn, cuối cùng cũng trở thành một phần của dòng chảy hỗn loạn.
Những quy tắc ổn định thường vô thanh vô sắc, trong khi những quy tắc tan nát lại sặc sỡ đầy màu sắc.
Dòng Giới Hà vắt ngang ngăn cách Kỷ Dậu giới vực và Sa Bà Long Vực này có thể sẽ trở thành một thắng cảnh không thể xóa nhòa trong lòng của rất nhiều người.
Nhưng đồng thời vào chính lúc này, những biến hóa mới đã xảy ra.
Mấy vị Hoàng Chủ được chư thần Sa Bà che giấu, ẩn mình trong làn sương mù thần tính, thực ra đều có hành động bí mật của riêng mình. Nói cách khác, Huyền Thần hoàng chủ phát động thế công sau cùng của Sa Bà Long Vực này, chính là để che giấu những biến hóa này.
Các vị Hoàng Chủ hoặc là thi pháp chú, hoặc thiết lập các đạo đài, thể hiện ra thần thông vô thượng.
Đặc biệt Vô Oán hoàng chủ Chiêm Thọ.
Ông ta bước ra khỏi làn sương mù, đôi mắt vốn không ngừng thay đổi màu sắc, trong nháy mắt chuyển đổi qua bảy màu, cuối cùng cố định thành màu tím!
Khi đôi mắt của Chiêm Thọ chuyển sang màu lam, đã khiến Nguy Tầm chìm xuống biển. Vậy giờ nó chuyển sang sắc tím, thì còn dẫn tới điều gì?
Vẻ mặt của Bành Sùng Giản ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
Khủng bố đang xảy ra!
Khủng bố không ở ngay trước mắt!...
Hống hống hống!
Đám hải thú đang điên cuồng gầm thét bỗng trở nên hung hãn, cường điệu hóa các thanh âm kinh dị, ép một chiếc chiến thuyền cao lớn trắng như sương phải lùi lại hàng chục hải lý.
Trên chiếc chiến thuyền đang lảo đảo lắc lư dưới sự bắn phá của rất nhiều loại pháp thuật, một bóng người cao gầy khoác áo giáp trên thân, tựa như nữ thần điêu khắc bằng băng đứng ở trên boong thuyền, cũng cứ thế mà trấn trụ quân tâm.
"Đảo chủ, tình huống có gì đó không ổn." Vị gia tướng đứng sau lưng nàng khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, tu vi Ngoại Lâu Cảnh, đứng thẳng vững chắc, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên nỗi lo sợ: "Những con hải thú này hình như đột nhiên trở nên cường đại hơn nhiều!"
Cuộc bạo loạn của đám hải thú ở quần đảo ven biển vẫn không hề có dấu hiệu bình ổn kể cả khi Long tộc Hoàng Chủ Duệ Sùng thối lui.
Bởi vì Hoài Đảo, hòn đảo vốn được coi là cốt lõi của chư đảo đã bị kích phá, bởi vì đại trận bảo hộ trên đảo bị phá vỡ, nên gần như tất cả cao tầng trên đảo đều đã thiệt mạng gần hết. Chỉ còn lại một số trưởng lão và chân truyền may mắn sống sót, nhưng đều mang thương thế, khó mà trụ nổi một trận này, đến bản thân mình còn khó cứu chứ đừng nói gì đến việc điều động đi cứu viện các quần đảo ven biển.
Ý nghĩa của Dương cốc và Đảo Quyết Minh thì gần với trấn giữ quân sự hơn, từ trước đến giờ luôn chịu trách nhiệm tranh phong với Hải tộc, không chia sẻ trị quyền với Điếu Hải Lâu, cũng không được Điếu Hải Lâu cho phép chia sẻ trị quyền. Đặc biệt là vào lúc này, phần lớn tinh anh đều ở trong Mê Giới, điều duy nhất họ có thể làm chỉ là giải cứu các khu vực lân cận, khó có thể tạo ra ảnh hưởng tổng thể nào đối với các quần đảo ven biển.
Trong hoàn cảnh như vậy, đảo Băng Hoàng vốn bản thân không có chút rắc rối nào, thậm chí có thể phái quân đi trấn áp nhiều cuộc bạo loạn ở vùng hải vực, trở nên đặc biệt chói mắt.
"Không phải là hình như." Đôi mắt mỹ miều của Lý Phượng Ngiêu đẹp tựa như được tạc từ tinh thể băng, không chứa chút cảm xúc, phản chiếu vạn vật, nàng nhìn mặt biển đang không ngừng nổi lên phong ba nói: "Bọn chúng thực sự đang trở nên cường đại hơn."