Chương 1118 Không có thứ ba
Bùm!
Tiếng vang này truyền đi rất xa ở trong bóng bêm.
Sự yên tĩnh bị phá vỡ.
Khương Vọng đột ngột quay đầu lại.
Chỉ thấy...
Trì Lục, người vừa mới bay lên bầu trời đêm đã té lăn trên đất.
Trở thành một thi thể không có sức lực chỉ trong chốc lát!
Đã xảy ra chuyện!
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong lòng Khương Vọng.
Thanh Vân Đình lành ít dữ nhiều rồi.
Đây là suy nghĩ thứ hai của Khương Vọng.
Kẻ thù mà Thanh Vân Đình đang phải đối mặt rất mạnh, ít nhất là đủ mạnh để giết chết Trì Lục Ngoại Lâu Cảnh ngay lập tức.
Theo quan sát và phán đoán của hắn trong khoảng thời gian này, trong toàn bộ Thanh Vân Đình cũng chỉ có đúng năm kẻ mạnh Ngoại Lâu Cảnh, nhưng vừa đối mặt là đã chết luôn được... Tình hình hoàn toàn không lạc quan chút nào.
Thứ ba...
Không có thứ ba.
Khương Vọng xoay người bỏ chạy.
Hắn cũng không cần phải liều mạng cho Thanh Vân Đình, từ đầu đến cuối, hắn đến Thanh Vân Đình chỉ vì một mục đích, đó là tòa nhà bị mất của Vân Đỉnh tiên cung.
Hắn không biết kẻ địch là ai, cũng không biết Thanh Vân Đình có những kẻ thù nào, hay là có đồ vật gì khiến người khác thèm muốn, hoặc có thù oán với ai... Không thể nào suy đoán được.
Nhưng hắn có thể rút ra một kết luận rất đơn giản — trong một buổi tối đột nhiên nguy hiểm và hỗn loạn như vậy, trên thực tế, gần như đã giải quyết êm đẹp những trở ngại để giúp hắn có thể lẻn vào cấm địa của Thanh Vân Đình.
Thanh Vân Đình gặp nguy hiểm, với hắn mà nói chính là cơ hội.
Ở khoảnh khắc sống còn của tông môn này, ai còn có thể nhớ đến việc quan tâm xem trong cấm địa có động tĩnh gì hay không chứ? Dù có bị phát hiện thì ai có thể quản đây?
Đương nhiên, với tư cách là Vu Tùng Hải đệ tử hiện tại của Thanh Vân Đình, sự tấn công của kẻ thù Thanh Vân Đình cũng sẽ không không bỏ qua hắn. Lúc này hắn cũng đang đưa thân vào trong nguy hiểm.
Nhưng nếu bình tĩnh phân tích tình hình thì có thể hiểu được, Lúc này mà chạy đi thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với đợt tấn công ác liệt nhất của kẻ địch, ngược lại càng nguy hiểm hơn. Cái chết của Trì Lục chính là minh chứng rõ ràng.
Kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối rõ ràng đã chuẩn bị từ lâu, chỉ đợi thời điểm thích hợp. Đúng lúc gặp được Trì Lục bay đi, cho nên đã ra tay trước kế hoạch và giết chết một Tông thủ trước.
Một kẻ mạnh Ngoại Lâu đã chết dễ dàng như vậy, Khương Vọng cũng không cho là cơ thể mình có thể khoẻ mạnh hơn được bao nhiêu, việc rẽ vào cấm địa của Thanh Vân Đình không chỉ để tìm lại tòa nhà bị mất của Vân Đỉnh tiên cung, mà còn để tránh những thời khắc nguy hiểm nhất.
Nếu Thanh Vân Đình định trước là sẽ bị tiêu diệt trong hôm nay thì hắn cũng cần phải nỗ lực để chạy thoát. Thời điểm tốt nhất chính là lúc Thanh Vân Đình phát động đợt phản công ác liệt nhất.
Hắn đã lên kế hoạch cho tất cả các tuyến đường từ lâu, chỉ cần làm theo những ý tưởng đã được thiết lập sẵn là được.
Vì vậy, hãy bỏ chạy.
Hạ thấp mình đi nhanh trong bóng đêm ảm đạm, bỏ lại mọi tiếng kêu la to và đau đớn.
"Tông thủ đại nhân!"
Đệ tử Thanh Vân Đình chứng kiến cảnh Trì Lục ngã xuống đã hét lớn.
"Địch tập kích! Địch tập kích, có địch...!"
Tiếng kêu đột ngột dừng lại.
Người hẳn là đã chết.
Nhưng ngay lập tức lại có một tiếng kêu khóc mới vang lên.
Sau đó là một tiếng hét thảm thiết mới.
Cũng không biết có bao nhiêu kẻ địch đã tới, hình như mấy phương hướng xung quanh đều có người xảy ra chuyện.
Tiếng nổ của đạo thuật, tiếng phản kích kịch liệt của hệ thống phản kích...
"Các đệ tử Thanh Vân Đình nghe lệnh! Một nhóm năm người, đứng tại chỗ, dựa lưng vào nhau, đừng lộn xộn trận pháp... Diệt sạch kẻ địch đến!"
Giọng nói của Trì Định Phương, Tông chủ của Thanh Vân Đình vang lên, rất to và lớn, rồi cũng nhỏ dần đi...
Trong lúc đi nhanh, Khương Vọng để ý thấy một màn ánh sáng màu tuyết khổng lồ ngưng tụ trên không trung, bao phủ sơn môn Thanh Vân Đình, nhưng cũng chỉ dừng lại một lúc, liền ầm ầm vỡ tan!
Nhìn vào ánh sáng lung linh khắp bầu trời, đẹp vô cùng.
Đó là đại trận bảo vệ Thanh Vân Đình được vội vàng khởi động, nhưng lại bị phá hỏng ngay khi vừa hiện ra.
Thanh Vân Đình kết thúc...
Kẻ địch tới rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ càng, đến cả đại trận bảo vệ đều bị phá vỡ ngay lập tức. Đòn đánh này vừa đánh thẳng vào sĩ khí của các đệ tử Thanh Vân Đình, cũng mang tính hủy diệt.
Hơn nữa...
Khương Vọng đột nhiên nhận ra rằng sức chiến đấu mạnh nhất trong toàn bộ phủ Thuận An, Uy Ninh hầu Tiêu Võ, kẻ mạnh Thần Lâm Cảnh lại đúng lúc không có ở phủ Thuận An!
Nói cách khác, trong thời gian ngắn, không ai có thể cứu được Thanh Vân Đình.
Nếu kẻ thù xâm lược lựa chọn ra tay vào ngày hôm nay, liệu có phải đã đợi cơ hội này từ lâu rồi không?
Mang theo đầy rẫy những suy đoán, cũng như sự căng thẳng và lo lắng không cách nào tránh khỏi, Khương Vọng quay người lại và nhìn thấy từ đường lớn của Thanh Vân Đình.
Tên chính thức của từ đường này là từ đường Thiện Phúc Thanh Vân, là nơi thờ cúng linh vị của các vị Tông chủ Thanh Vân Đình qua nhiều thế hệ. Đệ tử của Thanh Vân Đình thường gọi nó là "từ đường lớn", để phân biệt với những từ đường nhỏ khác trong sơn môn.
Từ đường lớn ngày thường cấm đệ tử đi vào, hàng năm chỉ mở ra để thờ cúng đúng một lần trong tháng giêng. Khi Khương Vọng gia nhập Thanh Vân Đình, buổi lễ mở cửa thờ cúng đã kết thúc, cho nên hắn vẫn không thể đi vào nơi này.
Từng có kinh nghiệm ở Linh Không Điện, Khương Vọng có lý do rất lớn để tin rằng từ đường lớn là nơi có nhiều khả năng nhất cất giấu tòa nhà bị mất của Vân Đỉnh tiên cung nhất.
Có một đội đệ tử chấp pháp trông coi từ đường lớn quanh năm, với thực lực của Khương Vọng hiện tại, việc giải quyết bọn họ gần như sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn gì.
Nhưng hắn vẫn chưa ngông cuồng lao đến giết người, mà ngồi im trong bóng tối đợi một lúc.
Cuộc chém giết trước sơn môn càng lúc càng nghiêm trọng, rất nhanh sau đó, các đệ tử chấp pháp canh giữ từ đường lớn đã bay ra ngoài, xông lên núi tham gia trận chiến bảo vệ sơn môn.
Sơn môn sụp đổ thì bảo vệ từ đường cũng để làm gì?
Khương Vọng không chần chừ nữa, một bước xông vào từ đường lớn.
"Bạch Vân đồng từ!"
Khương Vọng gọi Bạch Vân đồng tử trắng trẻo mập mạp ra khỏi Ngũ Phủ Hải, bảo hắn ta tìm kiếm tòa nhà bị mất của Vân Đỉnh tiên cung, tìm kiếm thứ không biết được cất giấu ở đâu trong Thanh Vân Đình.
Tay Bạch Vân đồng tử cầm một thanh kiếm nhỏ do hơi mây hội tụ, bàn tay siết chặt, bày ra tư thế và đi tới đi lui giữa các linh vị của Tông chủ các thế hệ của Thanh Vân Đình.
Khương Vọng cũng vận dụng hết thị lực, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách của từ đường lớn cổ kính này.
Lúc này cũng không thể so với lần ở trong Linh Không Điện, có thể từ từ tìm kiếm. Thanh Vân Đình có thể sẽ không chống đỡ được bao lâu và rơi vào tay giặc, thời gian cũng rất eo hẹp.
"Đã tìm thấy chưa?"
Khương Vọng vừa quan sát những chỗ có thể ẩn giấu cửa ngầm, vừa vội vàng hỏi.
"Ừm.." Bạch Vân đồng tử trầm ngâm.
Trong ánh mắt mong đợi của Quang Trung, hắn ta mới trầm ngâm và từ từ lắc đầu: "Hình như ở đây không có"
Khương Vọng:...
Không có thôi mà ngươi còn phải suy nghĩ cái gì vậy!