Chương 2246 Cửu Chương ngọc bích (3)
Khương Vọng còn chưa đọc được lịch sử Sở Đô bị đáh hạ. Nhưng câu thơ này, hắn lại nghe rất rõ ràng.
Chim chóc bay ngàn dặm, cuối cùng muốn trở về quê cũ của mình. Hồ ly khi chết, cũng muốn quay đầu nhìn núi nhỏ lúc mình ra đời.
Ai có thể không nhớ mong quê cũ của mình?
Khương Vọng im lặng một lát.
Tả Quang Thù len lén ngắm hắn, chủ động hỏi: "Huynh có biết tiến vào Sơn Hải Cảnh thế nào không?" Khương Vọng xoá sạch cảm xúc trong nháy mắt, mỉm cười hỏi: "Vào thế nào?"
"Ta đã nói với huynh, Thái Hư Huyễn Cảnh có rất nhiều nơi tham khảo Sở quốc chúng ta, bao gồm phương thức tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh!" Tả Quang Thù nói: "Đến lúc đó, thông qua Cửu Chương ngọc bích, chúng ta trực tiếp tiến vào Sơn Hải Cảnh. Có phải rất giống tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh thông qua Nguyệt Thược không?" "Nói như thế..." Khương Vọng hỏi: "Sơn Hải Cảnh cũng là vùng đất thần hồn mô phỏng hiện thực sao?" "Không phải" Tả Quang Thù lắc đầu: "Sơn Hải Cảnh là nơi thân thể, thần hồn cùng tiến vào"
Khương Vọng cười: "Trên một điểm này, lại giống rất nhiều bí cảnh Tả Quang Thù cũng cười. Vẻn vẹn từ phương thức tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh tương tự, đã nói Thái Hư Huyễn Cảnh tham khảo Sơn Hải Cảnh, quả thực không đứng vững chân cho lắm.
"Cho dù ở nơi nào, đều có thể tiến vào Sơn Hải Cảnh bằng vào Cửu Chương ngọc bích khi nơi đó mở ra sao?" Khương Vọng hỏi.
"Đúng là như vậy? Tả Quang Thù nói: "Trong lịch sử có người ẩn cư tránh tai họa tại Ung Quốc, cũng tham dự Sơn Hải Cảnh lần đó bằng Cửu Chương ngọc bích. Cho nên, trên lý luận, ta cầm khối ngọc bích này đi Tề quốc tìm huynh, cũng có thể tham dự Sơn Hải Cảnh.
Khương Vọng cười: "Nhưng khối Cửu Chương ngọc bích này có khả năng không gánh nổi"
Tả Quang Thù cũng cười: "Là nguyên lý này!"
Khương Vọng nghĩ một lát, lại nói: "Nói vậy, Sơn Hải Cảnh cũng giống Thái Hư Huyễn Cảnh, trải rộng ra trong phạm vi toàn bộ hiện thế sao?"
"Có thể vẫn khác biệt. Tả Quang Thù lắc đầu: "Nhưng cụ thể có khác biệt gì, có lẽ chúng ta phải tự đi vào mới biết được. Dù sao, những năm gần đây, mọi người mới bắt đầu công khai thảo luận về Thái Hư Huyễn Cảnh, trước kia chưa từng có ai lấy nó so sánh với Sơn Hải Cảnh"
"Tỷ lệ chết trong Sơn Hải Cảnh thế nào?" Khương Vọng lại hỏi.
Tả Quang Thù lắc đầu: "Gần như không có người chết.
Khương Vọng ngạc nhiên nói: "Thân thể và thần hồn cùng tiến vào trong đó, sao lại không có người chết được?" "Bên trong Sơn Hải Cảnh tự có quy tắc, người bị 'Giết chết' lập tức bị loại bỏ" Tả Quang Thù nói: "Nhưng mặc dù quả thật không chết đi, thần hồn bản nguyên sẽ bị tước mất ba phần.
"Bị ai tước mất?" Khương Vọng mẫn cảm mà hỏi thăm.
"Quy tắc của Sơn Hải Cảnh đấy. Dù sao mỗi một người chết trong Sơn Hải Cảnh, thần hồn bản nguyên đều bị thương, lại không nhiều không ít, đều là ba phần"
Đối với người tu hành, thần hồn bản nguyên bị tước mất ba phần, đã là tổn thất vô cùng nghiêm trọng, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến con đường Thần Lâm.
Nhưng so với nguy hiểm chết đi, không thể nghi ngờ, loại kết quả này lại dễ chấp nhận hơn nhiều...
Khương Vọng tỉnh táo phân tích: "Nếu quả thật thân thể và thần hồn cùng tiến vào Sơn Hải Cảnh, thì nhất định có cách giết chết đối thủ, khiến quy tắc Sơn Hải Cảnh không kịp bảo vệ người chết trận. Nếu không đệ sẽ không nói gần như, gần như có ý nghĩa là có người thật sự chết trong Sơn Hải Cảnh, đúng không?"
"..." Tả Quang Thù ngơ ngác: "Khương, Khương đại ca, huynh muốn giết ai?"
"Ta chỉ phân tích một loại khả năng. Trong những đối thủ cạnh tranh mà đệ nói trước mắt, ta không quá muốn giết ai. Khương Vọng bật cười, nói: "Ta thoạt nhìn thích giết người như vậy sao?"
Thoạt nhìn thật ra vô cùng thanh tú ôn hòa... Nhưng huynh còn nói huynh không gây sự đâu! Tả Quang Thù nghĩ như thế trong lòng.
Y nhìn chằm chằm Khương đại ca, ôn tồn khuyên nhủ: "Những người này, ai cũng có bối cảnh bất phàm, cho dù là Sở Dục Chi, cũng dựa vào quân đội đó. Dù giết ai, chúng ta đều rất khó giải quyết "Hoài quốc công phủ cũng không giải quyết được sao?" Khương Vọng hỏi.
".." Khương đại ca càng nói càng nghiêm túc, Tả Quang Thù hơi hoảng, giọng trẻ con vẫn cố ý đè nén cũng nhảy ra ngoài: "Nhưng bối cảnh của người ta cũng không tệ mà..."
"Nếu không bị người phát hiện thì sao? Nếu không có ai biết người bị chúng ta giết thì sao? Đến lúc đó, Sơn Hải Cảnh cũng kết thúc, bọn họ không có khả năng vào Sơn Hải Cảnh điều tra chứ?" Khương Vọng liên tiếp truy hỏi.
Vẫn đang mùa xuân, không biết vì sao đã nóng như vậy.
Cũng có lẽ do trong xe quá ngột ngạt.
Tả Quang Thù lau mồ hôi, nói: "Vọng ca, mọi người tham dự Sơn Hải Cảnh, đều vì bí ẩn đại nhân Hoàng Duy Chân để lại. Huynh muốn giết người trợ hứng sao?"
Khương Vọng liếc y: "Đây gọi là thăm dò quy tắc. Ta phải biết chúng ta có thể làm đến mức nào, như thế khi chính thức đứng trước lựa chọn, sẽ không cần lãng phí thời gian. Ở loại thời điểm này, thứ lãng phí có lẽ không chỉ là thời gian... Đệ có hiểu không?"
Tả Quang Thù cái hiểu cái không gật đầu.
Tuy nói y luôn rất chăm chỉ, cũng cắn răng nghiến lợi nếm thử rất nhiều khổ ở loại nơi như Sơn Hải Cảnh, luyện ngục, nhưng dù sao cũng chưa từng giao đấu sống còn chân chính.
Bởi vì thế hệ này, đích mạch Tả thị chỉ còn lại có mình y.
Dù là tổ phụ Hoài quốc công hay mẫu thân Ngọc Vận trưởng công chúa, đều không cho phép y mạo hiểm tính mạng.
Chuyện một mình đi Biên Hoang thí luyện giống như Tả Quang Liệt năm đó, sẽ không xảy ra ở chỗ Tả Quang Thù nữa.
Thật ra y không cần tranh giành tài nguyên, cho nên y cũng không biết, giữa người và người vì tài nguyên tu hành, có thể phát sinh loại chuyện gì...
Mà Khương Vọng lại hiểu biết sâu sắc.
Tuy nói người tham dự Sơn Hải Cảnh lần này, hình như ai cũng không thiếu gì. Nhưng vật Hoàng Duy Chân để lại, ai có thể vỗ ngực nói mình không thiếu? Ai có thể đảm bảo mình không tranh giành đến đầu rơi máu chảy?
Đừng nói khả năng chết trận chân chính, đến cả loại khả năng như thần hồn bản nguyên tước mất ba phần, Khương Vọng cũng muốn xoá bỏ nó.
Vào Sơn Hải Cảnh, hắn thật sự sẽ coi bất cứ kẻ nào làm đối thủ, ngoài Tả Quang Thù.
Có lẽ Khuất Thuấn Hoa cũng có thể ngoại lệ.
Người trợ quyền Khuất Thuấn Hoa mời đến lại không được.