Chương 2256 Sơn Hải Cảnh du ký mù mờ (3)
Bỗng nhiên hắn không có lòng tin gì đối với hành trình Sơn Hải Cảnh lần này nữa rồi...
Tiểu Quang Thù vẫn rất trẻ tuổi.
Trước khi tiến vào Sơn Hải Cảnh đó, luyện bảy luyện tám, ngục này ngục kia, sao không luyện làm thế nào để xác định phương hướng trong Sơn Hải Cảnh vậy!?
"Vậy chúng ta chờ đến tối.."
Tả Quang Thù nói được nửa câu, không có một dấu hiệu nào.
——bầu trời bỗng nhiên tối lại.
Không phải loại tối lỏa ngư gợi ra sóng thần che khuất bầu trời cái kia, mà là loại đen nhánh không ánh sáng do ban đêm giáng lâm.
Là thiên tượng ngày đêm giao thoa.
Đương nhiên việc này sẽ không ảnh hưởng hai tu sĩ siêu phàm đối mặt.
Tả Quang Thù quăng tới ánh mắt khích lệ - thử một chút?
Thế là Khương Vọng thử một chút.
Hắn dùng đủ sức kêu gọi Tinh lâu đầu tiên của mình, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh xiềng xích của con rồng già dưới Tinh lâu.
Bầu trời vẫn tối đen đến không có gì cả.
Hắn có thể cảm thụ được Tinh lâu của mình, cũng có thể tiếp nhận được lực lượng đến từ Tinh lâu, nhưng không cách nào nhìn thấy tinh quang thuộc về mình trên bầu trời Sơn Hải Cảnh này, không thể phân rõ phương hướng.
"Khương đại ca, huynh xem đó là cái gì? Đó có phải Tinh lâu của huynh hay không?" Tả Quang Thù bỗng nhấc ngón tay, hỏi.
Khương Vọng nhìn lại theo hướng ngón tay y, chỉ thấy một điểm sáng lấp lánh trên bầu trời.
"Không phải.. Ầm ầm!
Một tiếng sấm sét kinh thiên động địa, cắt đứt lời đầu của hắn.
Tiếp theo một điểm sáng trên bầu trời kia, kéo ra thành một tia sét khổng lồ, xẹt ngang qua trời cao.
Khương Vọng dùng thị lực của Càn Dương Chi Đồng, nhìn thấy trên bầu trời ở rất xa, có một con trâu màu xanh biếc, không có sừng, chỉ có một chân. Ánh sáng nhật nguyệt lóng lánh trên thân nó.
Nó đang điều khiển lôi điện cuồng bạo, bay đến gần với tốc độ cực kỳ đáng sợ.
Ánh điện kinh khủng phát ra từ trong thân thể của nó, lan tràn toàn bộ bầu trời, lóe lên một mảnh ban ngày ngắn ngủi trong đêm dài.
Mà mỗi khi nó vừa hô, sấm sét cuồn cuộn.
Tiếng vang rung trời động đất.
Khương Vọng và Tả Quang Thù yên lặng thu lại sương khói bắt mắt bao phủ trên thân.
Bậc dị thú điều khiển lôi điện này, trốn trong nước chắc chắn là không được.
Lỡ nó giống như con lỏa ngư kia, thuận tay ăn một bữa thì sao? Tùy tiện một tia sét, là có thể phủ kín vùng nước này, khiến người ta không chỗ để trốn.
Nhưng trên mặt biển mênh mông vô bờ, lại quả thực không chỗ nào có thể ẩn nấp.
Khương Vọng trở tay giũ ra nặc y, khoác trên người Tả Quang Thù, lại đặt Hồng Trang Kính trong lòng bàn tay y: "Cầm lấy, không nên cử động"
Sau đó, hắn giấu mình vào bên trong Hồng Trang Kính.
Một loạt động tác này nước chảy mây trôi.
Ầm ầm!
Tiếng sấm đến gần.
Rầm rầm, trong nháy mắt, mưa rào rơi xuống như trút nước.
Tả Quang Thù khoác nặc y trên người, tay nâng Hồng Trang Kính, yên lặng đứng trong mưa.
Y cảm thấy hơi cô độc.
Hơi bất lực.
Nói thật, y đã sớm biết hoàn cảnh Sơn Hải Cảnh hung hiểm, nhưng quả thật không ngờ lại hung hiểm đến thế.
Sơn Hải Cảnh không phải rộng lớn vô hạn sao?
Không phải đất rộng thú hiếm sao?
Người tiến vào trước kia, hình như rất hiếm mới gặp được một con dị thú.
Sao hai người bọn họ lại liên tiếp gặp một lần hai lần thế?
Oan ức, khẩn trương, không dám động đậy.
Khương Vọng ẩn thân trong Hồng Trang Kính, thậm chí không dám trực tiếp dùng Hồng Trang Kính quan sát dị thú lôi điện kia, chỉ đưa ánh mắt rơi trên ánh điện sau lưng dị thú kia.
Kiên nhẫn chờ một hồi lâu, thấy ánh điện đi xa một đường, hắn mới vọt ra ngoài từ trong Hồng Trang Kính.
Đối với cường giả cấp độ Thần Lâm, tác dụng của nặc y đã rất có hạn.
Nhưng con dị thú điều khiển lôi điện này lại không phải đặc biệt đến vì Khương Vọng, Tả Quang Thù, cho nên cũng chỉ bay nhanh qua, không chú ý nhiều lắm.
Lúc trước Tả Quang Thù không dám quan sát Quỳ Ngưu ở khoảng cách gần, chỉ sợ bị nó phát hiện. Lúc này xoay người lại xem xét, lại không nhìn thấy cả ánh điện nữa, y không nhịn được hỏi: "Nó đã đi rồi sao?"
Khương Vọng lại mở ra trạng thái Thanh Văn Tiên, yên lặng nghe một lát, mới nói: "Chắc là đi rồi, dư âm để lại cũng đã rất xa. Tên to xác này có lai lịch gì? Ta cảm giác nó còn mạnh hơn lỏa ngư nhiều...
Tả Quang Thù trả lại nặc y và Hồng Trang Kính cho Khương Vọng, cũng nghĩ lại mà phát sợ: "Đây là Quỳ Ngưu, chắc là sống trên núi Lưu Ba. Nhưng lúc này nó bay trên không trung, không biết muốn đi đâu?
"Nó đi đâu, chúng ta không quản được. Khương Vọng thở dài một hơi: "Vấn đề là chúng ta nên đi đâu bây giờ... Tả Quang Thù suy nghĩ, rồi nói: "Khương đại ca, huynh có lịch duyệt phong phú, kiến thức rộng rãi. Huynh xem tình huống hiện tại...
Khương Vọng nói: "Đệ đọc sách nhiều.
Tả Quang Thù nói: "Khương đại ca, tu vi của huynh cao thâm, thực lực mạnh mẽ.
Khương Vọng nói: "Đệ đọc sách nhiều Tả Quang Thù: "Huynh là đại ca, ta làm đệ đệ vẫn phải cậy vào huynh"
Khương Vọng nói: "Đệ đọc sách nhiều"
Tả Quang Thù:...
"Nếu không chúng ta tùy ý đi một lát, vừa đi vừa nhìn, xem tình huống rồi lại nói?"
"Ta đang có ý này!"
Bên ngoài biển Tây Bắc, phía bắc Xích Thủy, có núi Chương Vĩ. Có thần, mặt người thân rắn đỏ thẫm, mắt dựng thẳng đang ở đó. Nó nhắm mắt thì tối, nó mở mắt thì sáng. Không ăn, không ngủ, không thở, mưa gió phải yết kiến. Là Chúc Cửu Âm, là "Chúc Long" – - 'Sơn Hải Cảnh dị thú chí —— Vào ban đêm ở Sơn Hải Cảnh, Khương Vọng và Tả Quang Thù lựa chọn phương hướng mà chính mình cũng không biết là phương hướng nào, cắm đầu tiến lên.
Yên giáp vô cùng khí thế bao bọc thân thể bọn họ, khiến hoàn cảnh trọng huyền của Sơn Hải Cảnh không cách nào ảnh hưởng bọn họ đi lại.
Nhưng nói một cách tỉ mỉ, Tả Quang Thù sáng tạo Vô Ngự Yên giáp là vì chiến đấu càng tự nhiên bên trong Sơn Hải Cảnh. Nhưng đối mặt với những dị thú động một tí là có thực lực cấp độ Thần Lâm trong Sơn Hải Cảnh này... Tác dụng của Vô Ngự Yên giáp giống như ở chỗ để bọn họ có thể giữ được trạng thái đỉnh phong bất cứ lúc nào... Rồi nhanh chóng thu hồi Vô Ngự Yên giáp.
Ban đêm không trăng không sao, sóng biển cũng bình tĩnh.
Thuỷ triều ung dung quanh quẩn, có một loại lực lượng an ủi lòng người.