Chương 2265 Tại Sao Lại Lấy Tên Là
Trên giọt nước sinh ra diễm hoa.
Một màn này mỹ lệ đến thế, lại không hài hòa đến thế.
Xì xì xì, xì xì xì!
Tiếng khí kinh khủng vàng lên.
Hai thế giới tương phản như thế lại cùng nhau tồn tại, thiên nhiên tất nhiên sẽ sản sinh ra mâu thuẫn. Từ lúc chúng bắt đầu được sinh ra, đã bắt đầu điên cuồng làm hao tổn đối phương.
Hỏa Giới ở trên trời, Thủy Giới đặt dưới đất.
Mà ở giữa hai thế giới đó, là lực lượng khủng khiếp phát ra từ nguyên lực của hai thế giới đang sụp đổ.
Thủy hỏa không thể khoan dung lẫn nhau.
Quy tắc trái ngược, nguồn gốc cũng tương phản.
Vạn vật ở nơi này, đều không thể tồn tại!
Đây đáng lẽ ra nên là một đạo thuật liên hợp thất bại.
Nhưng ở trong sự thất bại đó, lại sản sinh ra một sự khủng bố chân chính.
Quy tắc ở đây chính là sự sai lầm. Sai lầm không chỉ vẻn vẹn ở chỗ vốn dĩ thủy hỏa phải đối lập, mà còn là tất cả những sự vật đã tiến nhập sai địa phương, bắt buộc phải biến mất hết.
Lôi điện quang màn (1) gào thét lan tràn khắp nơi, lấy một loại khí thế quét sạch tất cả mọi thứ ầm ầm lao tới.
Những chỗ mà nó đi qua, mây khói bay tứ tán, nước gợn sóng run rẩy, đến cả không gian dường như cũng bị vặn vẹo theo, vô số cua cá trong nước đều chết hoặc bị thương.
(1) một dải các tia chớp Nhưng khi nó đụng vào chỗ mà Thủy giới và Hỏa giới đang va chạm và làm hao tổn lẫn nhau thì...
Thế mà bỗng nhiên nó cứ thế vô thanh vô tức bị tiêu diệt.
Thủy Giới và Hỏa Giới đang lấy tốc độ nhanh đến khiến người ta phải kinh ngạc bắt đầu thu nhỏ lại, dần dần biến mất. Kể cả vô số những lôi điện quang màn đang cuồng loạn chớp giật cũng dần tiêu tán. Khương Vọng nắm giữ và điểu khiển lực lượng một cách cực kỳ chính xác, hắn khống chế cho sự tiêu hao của Hỏa giới và Thủy giới duy trì ở cùng một mức độ.
Không ngừng tiêu hao lực lượng lẫn nhau, cũng không ngừng tiêu hao vô số lỗi điện quang màn kia... cuối cùng, cả ba gần như đều biến mất cùng một lúc.
Lôi điện quang màn như muốn chạm trời nối biển kia, khi lan nhanh tới nơi mà Thủy giới và Hỏa giới cùng nhau tồn tại, thì nó rõ ràng dừng lại trong giây lát. Sau đó cùng với sự dần dần biến mất của Thủy giới và Hỏa giới, khu vực của lôi điện quang màn cũng biến thành mỏng manh vô cùng.
Chính vào lúc này Khương Vọng liền đi lên trước một bước, chỉ trong chớp mắt đạo nguyên điên cuồng phun trào, hắn kéo ra một kiếm Danh Sĩ Lạo Đảo, chém nát lôi điện quang màn ngay tại chỗ.
Ầm ầm, xì xì xì.
Dư âm còn lại của lôi điện quang màn bắt đầu tán đi.
Còn những con lôi điện xà còn lại thì ngay lập tức trườn qua đỉnh đầu và dưới chân của Khương Vọng, chạy về phương xa. Tất nhiên chúng cũng tránh cả Tả Quang Thù đang đứng sau lưng Khương Vọng ra.
Lôi điện quang màn vẫn còn đang di chuyển về phía xa, lỗ hổng cũng nhanh chóng được lấp lại. Những lực lượng lôi điện ở chỗ khác sẽ nhanh chóng di dời đến chỗ cần bù đắp – nhưng những chuyện này đã không còn liên quan gì đến huynh đệ hai người bọn họ nữa rồi. Một trận tai nạn bất ngờ cứ như thế được giải quyết.
Có một câu nói nói "sợi dây thừng chỉ đứt ở điểm mỏng manh, vận rủi chỉ tìm đến những kẻ tội nghiệp".
Thực ra chỉ bởi vì kẻ yếu thì không có cách nào để chống lại vận mệnh không may mắn, thường thường vì quá thể thảm, cho nên họ phải tỏ ra đặc biệt tội nghiệp.
Mà cường giả thì lại có đủ năng lực để phá hủy vận mệnh không may đó, những cái gọi là tai kiếp, kỳ thực chỉ là những gợn sóng nho nhỏ đối với họ mà thôi.
"Phát huy không tệ chút nào? Tả Quang Thù nhìn những tia lôi điện đã đi xa kia, không kiềm được mà thả lỏng cười một tiếng: "Tất nhiên chúng ta còn có thể khống chế càng chính xác hơn một chút.
Đây mới là lần đầu tiên bọn họ công khai biểu diễn thành quả luyện tập của mình.
Hiển nhiên là Tả Quang Thù tương đối hài lòng đối với hiệu quả đáng kinh ngạc của "Nhân Giới Chi Thuật".
Mà Khương Vọng thì đã đạp mây mà đi rồi.
"Đi xem xem chỗ kia có chuyện gì xảy ra!"
"Khương đại ca, sao phải vội vàng đi vậy?" Tả Quang Thù có chút không hiểu nói: "Nói không chừng ở phía trước vẫn còn rất nguy hiểm đấy.
"Thời gian nguy hiểm nhất đã qua rồi. Cho dù là Quỳ Ngưu đi chăng nữa thì nó có thể phát động được mấy lần lực lượng khủng khiếp như thế?"
Khương Vọng phân tích vài câu, sau đó nói: "Nếu như Chung Ly Viêm đang bị thương ở phía trước không xa thì đệ có vội không?"
Càng ở gần trong phạm vi ảnh hưởng của lôi điện thì tất nhiên uy năng của nó càng to lớn. Cho dù là cường giả mạnh mẽ như Chung Ly Viêm, nếu như không thể đối phó kịp thời, có khả năng lớn là hắn ta sẽ bị thiệt hại nghiêm trọng.
Đây là phán đoán ban đầu mà Khương Vọng có thể đưa ra.
Mà Quỳ Ngưu triệu tập lôi điện có sức mạnh khủng khiếp đến vậy, có khi nào là vì gặp được một khả năng ngoài ý muốn nào đó? Có khi nào là cùng với một vài dị thú cường đại? Có khi nào sẽ dẫn đến kết cục lưỡng bại câu thương?
Nguy cơ, tất cả đều là nguy cơ. Đáng lẽ ra sau khi vượt qua nguy hiểm thì phải tới cơ hội mới đúng. Khương Vọng còn chưa nói xong thì đột nhiên thấy một thân ảnh chợt lóe lên, Tả Quang Thù đã xông đến bên cạnh hắn, đế giày sáng lên lấp lánh, ánh mắt phi thường kích động.
Hung hăng và hùng hổ, vô cùng vội vàng.
Người không biết có khi còn cho rằng cảm tình giữa y và Chung Ly Viêm cực kỳ tốt, nghe thấy tin này bèn nhanh chóng đi cứu người.
Lôi quang do Quỳ Ngưu tạo ra điên cuồng lan rộng ra phía bên ngoài, phạm vi bao phủ ước chừng lên tới nghìn vạn dặm. Sau khi tiếp xúc và chống đỡ trận lôi quang vừa rồi, càng đi vào trong, núi và biển càng tĩnh lặng hơn. Chỗ này sớm đã bị tàn phá qua.
Tiếng lôi quang gầm thét đã ở phía xa, vả lại còn di chuyển càng ngày càng xa, chỉ có thể đợi cho đến khi lực lượng kinh khủng của nó biến mất triệt để hoặc bị một lực lượng nào khác phản kích tiêu diệt. Khương Vọng và Tạ Quang Thù khoác trên người Yên Giáp phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, bay nhanh đằng sau thân ảnh đang di chuyển một cách chậm chạp của lôi điện quang màn. Những đám mây mang áp suất thấp đang dần dần tản ra, một số ít những con lôi xà còn lại cũng lắc lư chao đảo khắp nơi, tất cả đều mang đến một cảm giác cô độc đến không sao nói được - nhưng những thứ này đã không thể làm bị thương đến bọn họ một chút nào nữa rồi.