← Quay lại trang sách

Chương 2310 Thở dài (3)

Thần thông thứ tư của Khương Vọng, hẳn là thần thông liên quan tới ý chí, ít nhất cũng có năng lực chống cự ý chí xâm lấn, vừa lúc khắc chế Chư Thiên Vạn Ma Đồ của ngươi. Hắn đã giẫm vào cạm bẫy, thế nhưng vẫn đạp phá cạm bẫy.

Môn thần thông thứ năm của hắn, hẳn là có liên quan tới dự báo nguy hiểm. Rõ ràng Bách Binh Sát Trận của ta đã xóa đi tiếng động, thế nhưng khi vừa phát động vẫn bị hắn nhận ra mà chạy thoát thân... Thế nhưng môn thần thông này của hắn lại không mạnh bằng Tâm Huyết Lai Triều trong truyền thuyết. Nếu là thần thông Tâm Huyết Lai Triều, khi chúng ta mưu đồ tại Xuyên Sơn Toa, hắn cũng nên có cảm ứng, sẽ không trúng một kích của ngươi.

Chỉ là loại cảnh báo như thế, nếu như chúng ta có thể sớm biết, chỉ cần bố trí thêm chút là có thể để hắn hoàn toàn không cách nào phản ứng kịp.

Ta nghĩ môn thần thông thứ năm mà hắn vẫn đang ẩn giấu, ngoài việc cảnh báo đối với nguy hiểm sắp xảy ra, hẳn là còn năng lực nào đó khác nữa"

Thái Dần phân tích tới nơi đây, cười lắc đầu: "Hiện tại nói những lời này, rất có hiềm nghi là mã hậu pháo. Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng ta đúng là đã đánh giá thấp hắn... Ngươi đã đúng, có lẽ chúng ta không nên tìm hắn phiền phức "Đường là ta và ngươi cùng chọn, đúng là cùng đúng, sai đương nhiên cũng là cùng sai. Nếu như ta thật sự chắc chắn mình chính xác, làm sao có thể cùng mạo hiểm với ngươi chứ?"

Hạng Bắc nói tới đây, hất cằm về phía bàn nhỏ bên cạnh, nói: "Nơi này có một viên Nguyên Phách Đan, có thể đền bù bản nguyên thần hồn mà ngươi thiếu thốn"

Thái Dần hơi dừng lại, mới nói với vẻ miễn cưỡng: "Trước khi tới ta đã nói, nguy hiểm tự do ta gánh chịu. Với lại lần này chủ yếu cũng bởi quyết sách sai lầm của ta."

Hạng Bắc khoát tay, ngắt lời của hắn ta: "Thái huynh không cần nhiều lời, đây là trách nhiệm mà ta hẳn phải gánh chiu."

Thái Dần có tâm kiên cường một lần trước mặt bạn tốt, thế nhưng việc bị xóa đi ba phần bản nguyên thần hồn, đúng là tạo thành bóng ma trong lòng của hắn ta.

Hắn ta tận lực biểu lộ thong dong, thế nhưng làm sao lại không suy nghĩ chứ?

Bảo vật cấp bậc như Nguyên Phách Đan, có lẽ Thái thị còn có thể bỏ nổi. Thế nhưng hắn ta cũng không chắc chắn, Thái thị sẽ bỏ ra cái giá to lớn này cho một kẻ đã từng thất bại nhiều lần như hắn ta.

Hạng thị, Hạng thị chung quy vẫn khác biệt mà.

Chỉ cần Hạng Bắc muốn, Nguyên Phách Đan không là vấn đề...

Nghĩ tới đây, lời ra khỏi miệng lại biến thành: "Vậy thì ta ngại ngùng mà nhận Sau khi hắn ta nói xong, Thái Dần tựa như nghe được một tiếng thở dài...

Thế nhưng hắn ta cũng không xác định, tiếng thở dài này, có phải là chính mình hay không.

Ngoài trời vẫn còn tối, Thái Dần đã đi xa.

Dưới bóng đêm, lão trạch của Hạng thị như một con thú già đang ẩn mình, không động ra lấy một chút âm thanh nào, cũng thu lại hàm răng sắc nhọn.

Nhìn bất cứ góc nào cũng có thể thấy được dấu vết năm tháng ở nơi này, đương nhiên, ở nơi như Dĩnh thành, lão trạch Hạng gia cũng coi như có một đoạn lịch sử.

Khi Dực Quốc Công Hạng Long Tương còn rực rỡ, đương nhiên phủ Dực Quốc Công chính là nơi hạch tâm nhất của Hạng gia. Khi Hạng Long Tương anh dũng hy sinh, đã chỉ tên Hạng Bắc thừa kế tương lai Hạng thị.

Quyền lực của toàn bộ gia tộc Hạng thị dần dần được thu về trong tay lão trạch, chờ Hạng Bắc trưởng thành sẽ chuyển giao cho hắn ta.

Hạng Bắc trước kia rất được Hạng Long Tương coi trọng, vẫn ở luôn trong phủ Dực Quốc Công, lúc này cũng chuyển đi, vào ở trong lão trạch Hạng thị.

Đương nhiên hắn ta không thể đuổi hậu nhân mạch Hạng Long Tương ra khỏi phủ Quốc Công, nhưng ở lại trong phủ Dực Quốc Công cũng khó tránh khỏi dần dần nảy sinh mâu thuẫn...

Hắn ta cũng có thể đoán được đại khái nguyên nhân Thái Dần vội vàng rời khỏi Sở quốc.

Đã có nhân tố bất ổn trong nội bộ, chỉ e cũng không thiếu được đề phòng Khương Vọng.

Trong cảnh nội Sở quốc, hắn ta có thể đảm bảo cho sự an toàn của Thái Dần.

Rời khỏi cảnh nội Sở quốc thì chưa biết được. Một thân bản lãnh của Thái Dần đều là trận đạo, một nhóm ở Sơn Hải Cảnh đã dùng đến bảy tám phần trận pháp đã chuẩn bị bên người. Bây giờ, trước mặt Khương Vọng, Thái Dần hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình.

Chỉ là...

"Đưa Nguyên Phách đan cho hắn, ngươi phải làm sao?"

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong tĩnh thất. Giọng nói này nghe có vẻ già nua, nhưng lại ẩn sâu vài phần trí tuệ. Nhưng nhìn khắp tứ phía cũng không thấy bóng người thứ hai.

Dường như đã quen với âm thanh này, Hạng Bắc chỉ nhàn nhạt nói: "Cái gì mà làm sao?"

"Ngươi biết ta đang nói cái gì!" Giọng nói có vẻ hơi tức giận: "Bây giờ ngươi đang trong thời điểm quan trọng, vị trí thừa kế Hạng thị cũng không chắc chắn, nếu không bù được ba phần thần hồn bản nguyên, rất có thể ngươi sẽ bị hủy!" "Thật sao?" Hạng Bắc dung một tấm vải nhung màu trắng chậm rãi lau mũi kích, giọng nói vẫn bình thản: "Nếu ta dễ dàng bị hủy như thế, vậy tức là ta đáng bị hủy Giọng nói già nua càng thêm tức giận: "Có phải ngươi cảm thấy mình rất có nghĩa khí không? Binh đạo dạy cho ngươi cái nghĩa khí lục lâm này sao? Hy sinh chính mình thành toàn cho người khác, ngươi cho rằng đó là mỹ đức à? Ngươi có từng nghĩ tới những người đã hy sinh vì ngươi từ trước cho tới giờ không? Rốt cuộc ngươi có biết mình đang làm cái gì không, Hạng Bắc?"

Hạng Bắc an tĩnh đắp vải nhung lên trên họa kích, hiếm khi bình tĩnh mà nói: "Trước kia ta biết, về sau không biết... Hiện giờ ta lại biết.

"Ngươi... có ý gì?" Giọng nói già nua kia có vẻ nghi hoặc.

Hạng Bắc nói: "Cho dù nói thế nào đi nữa, chung quy Thái Dần đến vẫn là trợ quyền cho ta, trong Sơn Hải Cảnh cũng đặt yêu cầu của ta lên đầu tiên. Ta nhất định phải gánh vác chuyện của hắn ta.

Giọng nói già yếu kia lại vang lên: "Ngươi cho rằng Thái Dần là người tốt đẹp gì? Ngươi cho rằng hắn ta không biết khốn cảnh của ngươi bây giờ sao? Nhưng ngươi xem đi, hắn ta cầm đồ dễ dàng biết bao, rời đi nhẹ nhõm biết bao! Loại người này ta thấy cũng nhiều, ngươi cho rằng hắn ta sẽ cảm ân ngươi sao? Hắn ta chỉ cần ngươi, cần tài nguyên của ngươi. Ngươi coi hắn ta là bằng hữu, hắn ta coi ngươi là dê béo. Ngươi quá nực cười!"

"Trong lòng ta hiểu rõ Thái Dần là ai. Hắn ta không phải bằng hữu hoàn mỹ nhưng cũng không đến nỗi tệ như ngươi nói. Còn nữa, ta chỉ làm việc ta phải làm, có liên quan gì tới cách làm người của hắn ta?" Hạng Bắc lạnh nhạt nói: "Chưa kể, ta vốn không muốn ăn viên Nguyên Phách đan này.