Chương 2328 Vĩnh Trú Nơi Này, Thiên Thụ Thần Danh (1)
Cuối cùng hắn cũng tìm được một vách núi khá đặc biệt ở chỗ lưng trừng núi.
Vách núi này nhìn giống như được điêu khắc từ bạch ngọc trắng như tuyết, không giống như tự nhiên, chiều dài hơn chín trượng, cao chừng năm trượng.
Người đứng ở trước vách núi có thể nhìn thấy ảnh ngược của chính mình.
Một khối ngọc bích tinh khiết không tỳ vết, to lớn lại hoàn chỉnh như vậy.
Giá trị khó mà lường trước được.
Bất quá Khương tước gia thân là tu sĩ siêu phàm, tất nhiên là sẽ không động tâm đối với kim ngọc tài bảo như thế này.
Nhưng bên trong Ngũ Phủ Hải, Bạch Vân Đồng Tử đột nhiên nhảy ra từ bên trong phế tích của Vân Đỉnh Tiên Cung, kích động hét to: "Tiên chủ lão gia, là Trầm Vân Cốt! Trầm Vân Cốt đó!"
Đối với trí nhớ của tên nhóc mập mạp này, Khương Vọng về lâu dài cũng chỉ giữ thái độ nghe cho biết, nên hắn nghe vậy cũng chỉ nhíu mày nói: "Đây không phải là một khối ngọc bích sao?"
"Không"
Bạch Vân Đồng Tử biểu hiện cực kỳ hưng phấn: "Loại ngọc cốt này là do thần tiên cường đại sau khi chết hóa thành, cũng không phải là mấy thứ ngọc thạch phổ thông đâu. Ngài nhìn kỹ một chút đường viền của mấy tấm bạch ngọc kia thì biết, bọn chúng căn bản hoàn toàn không giống nhau!"
Khương Vọng nhìn rồi lại nhìn: "Bạch ngọc hoàn mỹ, với bạch ngọc có tỳ vết à?"
"Ai da không phải!"
Bạch Vân Đồng Tử vội vả muốn thuyết phục lại không thuyết phục được, hung hăng giẫm hai cái chân vài cái, hắn ta bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nhắc nhở nói: " (Tiên Phương Kinh)) có nói: Khi Sơn thần chết đi, tử khí bốc hơi lên cao tạo thành mây, sau đó trầm nặng chìm xuống hóa thành cốt, ngài cẩn thận nhìn lại xem, có phải ở giữa tấm ngọc bích đó có hình ảnh ngọc văn kết thành một ngọn núi hay không?" Khương Vọng nghiêm túc nhìn một chút, ngược lại thật đúng là như vậy.
Bất quá thứ làm hắn tò mò hoàn toàn không phải thứ này.
" (Tiên Phương Kinh)?" Hắn hỏi.
"Hả?" Bạch Vân Đồng Tử cũng ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm nói: "Mới vừa cuống cuồng cả lên, trong đầu đột nhiên liền xuất hiện đoạn văn này... Ta cũng không biết (Tiên Phương Kinh)) là cái gì nữa Đúng là thỉnh thoảng trong đầu tên nhóc mập mạp này sẽ có một vài ký ức lẻ tẻ xông ra, dù sao thì những ký ức đó cũng chỉ là vết tích đã qua mấy lần luân hồi của đồng tử phục vụ trên tiên cung, Khương Vọng ngược lại cũng quen rồi.
Chẳng qua hắn nhìn lại chỗ ngọc văn kia, không nhịn được lại nói: "Ta còn tưởng rằng đây là móng vuốt của Tất Phương cào để lại chứ, ngươi nhìn cái đống lộn xộn này đi... Nói nó là núi thì cũng có chút giống, mà nói nó giống như một con trâu cũng có thể mà!"
"Rõ ràng là đường vẫn tạo thành, không phải là vết cào mà!" Bạch Vân Đồng Tử giậm chân la ầm lên: "Đó chính là hình ngọn núi! Nơi nào giống như con trâu cơ chứ!"
Thần hồn hiển hóa của Khương Vọng, hạ xuống bên cạnh hắn ta, nhìn hắn ta một cái nói: "Ngươi kích động như vậy làm gì?"
Bạch Vân Đồng Tử trợn to hai mắt, nói: "Đây chính là Trầm Vân Cốt, Trầm Vân Cốt đó!"
"Trầm Vân Cốt thì làm sao?"
Bạch Vân Đồng Tử trầm mặc nhìn Khương Vọng hồi lâu, rốt cuộc hắn ta cũng nhận ra tiên chủ lão gia hình như quên mất rồi.
Hắn cảm thấy có chút tâm mệt, nói: "Nó là một trong những tài liệu chính của Tiên Cung Lực Sĩ.. Vị đại nhân tâm cao khí ngạo này, lúc ấy còn gấp đến độ muốn đánh hắn ta một trận, vậy mà bây giờ thì cảnh còn người mất... Phá Tiên Cung càng ngày càng thụt lùi, tiên chủ cũng càng ngày càng đi xuống a..."Oh!" Khương tiền chủ bây giờ mới nhớ tới chuyện này, rốt cuộc hắn cũng cảm thấy có chút lúng túng nói:
"Không phải ta không để ý, chủ yếu cái kia đi, ta bây giờ thực lực ngươi cũng biết rồi, giống như con rối ấy không thể nào dùng được!"
Ánh mắt của Bạch Vân Đồng Tử có chút quái dị nhìn hắn.
Ánh mắt kia ước chừng là đang hỏi, thực lực của ngài thì liên quan gì?
Nhưng dẫu sao sợ bị đánh đòn, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt nói: "Tiên Cung Lực Sĩ bình thường đều có thực lực Ngoại Lâu tuyệt đỉnh, hơn thế nữa còn bất tử bất diệt...
Choang!
Trường Tương Tư ngay lập tức đã được rút ra khỏi vỏ.
Khương Vọng giơ cao thanh danh kiếm trong thiên hạ này lên, tiến lên chuẩn bị đào phá.
Sinh động biểu diễn cho Bạch Vân Đồng Tử thấy, thế nào mới là thực lực thực sự của tiên chủ.
Lúc mũi kiếm của hắn đụng vào tấm ngọc bích, thì một ánh sáng rực rỡ trắng như tuyết đột nhiên lưu chuyển..
Êm ái nhưng kiên quyết ngăn cản mũi kiếm tiến về phía trước.
Khương Vọng ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chỉ nhìn thấy trên tấm ngọc bích to lớn Trầm Vân Cốt này, hiện lên hai hàng chữ khắc ở trên, lấy nền tảng là Đạo văn, phong cách hành văn vô cùng phong lưu tiêu sái.
Trên đó viết "Chương nga chi núi, dao bích kỳ chất"
"Vĩnh trú này trạch, thiên thụ thần tên!" (3)
(3) Trên ngọn núi Chương Nga được tạo thành từ ngọc có chất lượng tuyệt đỉnh. Nếu như mãi mãi cư trú tại nơi đây sẽ được ban cho cái tên của thần Tay cầm kiếm của Khương Vọng dừng lại một chút, hắn đột nhiên cảm nhận thấy một loại cảm giác áp bách vô hình.
Trên những chữ kia có khí tức còn sót lại của thần linh...
Cảm giác này có chút tương tự với cảm giác trên người lão Long ở Sâm Hải.
Bất quá lại không phải hoàn toàn giống nhau.
Là bởi vì quy tắc của thế giới trong Sơn Hải Cảnh này khác với trong thế giới Sâm Hải hay còn một nguyên nhân nào khác nữa?
Khương Vọng cũng không có cách nào có thể chắc chắn.
Ý nghĩa của hai hàng chữ hiện lên trên tấm ngọc bích kia kỳ thực rất dễ hiểu, ý của nó chính là nói ngọn Phù Sơn này có tên là "Chương Nga", nó được tạo thành từ đá quý và mỹ ngọc. Nếu như có người tình nguyện vĩnh viễn ở lại nơi này, thì sẽ được trời cao ban tặng tên danh của thần Tất nhiên là thần chức thần căn thì đều phải có rồi.
Vậy là Tất Phương và Ngũ Vĩ Xích Báo đều nhờ vào phương thức này mà được phong làm thần ở ngọn núi này rồi.
Chẳng qua là...
Trong cái trời cao ban tặng ấy, trời cao ở đây là ai?
Vậy là trong Sơn Hải Cảnh này còn tồn tại một loại ý chí áp đảo trên tất cả mọi thứ sao?
Cái ý chí này là cái gì chứ?
Là quy tắc vận hành của Sơn Hải Cảnh? Hay là... Hoàng Duy Chân đã chết chín trăm năm trước?