← Quay lại trang sách

Chương 2361 Đã Từng Nhớ Hay Không (1)

Dĩ nhiên những vị trí bị tổn thương nghiêm trọng nhất, là những vị trí bị Ngũ Suy Chi Khí và Tam Muội Chân Hỏa tàn phá, nếu chỉ dựa vào bản năng đẻ tự hồi phục thì quả thực rất khó, nhất định phải dựa vào trị liệu chính xác thì mới được.

Sau khi nhận thức đại khái về tình hình hiện tại của thân thể, Khương Vọng mở mắt ra, trước mắt hắn vẫn là một vùng đen nhánh.

Dĩ nhiên cảm giác và cả thị giác của hắn cũng không bị ảnh hưởng gì, hắn thấy một vách tường màu đỏ sậm, một ít tạp chất màu nâu đen, còn có vỏ rùa, xương cá, và một ít mấy thứ không biết tên là gì, hình như là rong..."vách tường" màu đỏ sậm kia bỗng nhiên nhúc nhích một chút.

Ào ào ào, một lượng lớn nước biển cuốn theo cá tôm và động vật có vỏ, chảy thẳng vào trong một cái miệng sâu thẳm.

Chỉ trong chốc lát, nước biển đã chảy đi hết, chỉ còn lại tôm cá và động vật có vỏ ở đó. Giãy lên giãy xuống rồi dần dần dừng lại. Cuối cùng bị ăn mòn với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.

Lúc này thân thể vừa mới dần dần thức tỉnh của Khương Vọng mới cảm nhận được một loại vừa mềm mại lại vừa động đậy.

Tiếp theo đó là một loại xúc cảm sền sệt.

Hắn phát hiện bản thân bị bọc ở trong một chất lỏng màu đen giống như bùn lầy, tiên y Như Ý ở trên người cũng rất ảm đạm rồi —— - nếu như hắn lại hôn mê thêm một khoảng thời gian nữa thì có lẽ nó sẽ bị hư hại rồi.

Đến lúc này, dĩ nhiên Khương Vọng đã nhận ra bản thân mình đang ở bên trong bụng của một con cá lớn.

Cái này hẳn là một tin tức tốt, bởi vì nếu như thế, dấu vết của hắn sẽ càng được che giấu triệt để hơn rồi. May mà con cá này không có thói quen nhai nát thức ăn...

Khương Vọng nhảy ra khỏi chất lỏng màu đen kia, tìm một vị trí tương đối cao ngồi xuống một lần nữa.

Mặc dù nơi này hơi hôi thối, nhưng hiện tại hắn cũng không tính rời đi. Bởi vì điều quan trọng nhất trước mắt chính là điều dưỡng thân thể, khôi phục thương thế. Ở chỗ này coi như là khá an toàn, nếu như rời khỏi nơi này thì có thể không cho phép hắn sai lầm thêm một bước nào nữa.

Thân ở bụng cá, không biết ngày đêm.

Khương Vọng cũng không có sức lực mà đi xem xét thời gian.

Cái thân thể cũng được coi là khá mạnh mẽ này, ở trong Sơn Hải Cảnh này cứ động một tí là bị đánh cho tơi bời hoa lá, mặc dù hắn không phải là kiểu có bệnh lâu ngày thì thành lương y, dù sao thì y đạo cao thâm, không phải mấy tuần mà thành tài. Nhưng đối với mấy việc tu bổ khí lực gì đó, thì hắn cũng tương đối quen rồi. Từ khi vào trong Sơn Hải Cảnh này liên tục gặp nạn, cũng không biết nên nói hoàn cảnh nơi này quá tồi tệ, hay nên oán trách vận khí của hắn quá tệ đây.

Tất nhiên Khương Vọng không hề xem nhẹ thực lực của chính mình, nếu như chính bản thân mình cảm thấy vô cùng khó khăn, thì người khác không thể nào nhẹ nhàng ung dung mới đúng. Trình độ khó khăn đến như thế, thực sự ở trong phạm vi khảo nghiệm bình thường hay sao?

Nếu như không khiêm tốn mà nói, hắn cũng khốn đốn như vậy, vậy trong chín trăm năm tiếp theo, Sở quốc có bao nhiêu người, có bao nhiêu người có thể qua được khảo nghiệm ở nơi này?

Không biết có phải có liên quan đến cửu chương ngọc bích hay không.

..

Cứ như thế một bên suy nghĩ những vấn đề không thể hiểu được, một bên tỉ mỉ tu bổ thương thế.

Đợi thân thể đã khôi phục hoàn toàn rồi, hắn liền nâng kiếm đứng dậy.

Như là tình cảnh trước mắt, tất cả cá tôm động vật giáp xác, con chết, con đã thối rữa một nửa, trạng thái của hôm qua đâu rồi.

đã không còn duy trì đến ngày hôm nay. Trong bụng của một con cá biển thôi, cũng đã có cuộc đời bể Vốn Khương Vọng có thể trực tiếp mổ bụng cá rời đi, nhưng dù sao thì nó cũng có công đưa hắn đi một đoạn đường, vì thế hắn bèn chờ đợi một lúc, chờ cho đến thời điểm con cá kia há miệng ăn uống lần nữa, trực tiếp dùng thủy nguyên lượn quanh người, lao ra khỏi miệng của con cá.

Đây chính là một con cá lớn có hình dáng khá kịch cỡm, chỉ dựa vào ưu thế hình dáng của nó, cũng có thể hoành hành bá đạo. Nhưng nếu đối mặt với mấy con dị thú kia, thì cũng chỉ có thể thành thức ăn mà thôi.

Bây giờ, con mắt đang lồi cả ra ngoài của nó đang chuyển động vòng vo, có vẻ có chút nghi ngờ nhìn cái thứ nhỏ bé đang đứng trước mắt nó.

Khương Vọng cũng không để ý tới nó, gọi ra Truy Tư Thảo, hơi nhìn một hồi, liền hướng thẳng về phái mặt biển, chạy về phía Tả Quang Thù.

Bí thuật Truy Tư vẫn có thể cảm ứng được dấu vết của thần hồn, rõ ràng mấy người bên Tả Quang Thù cũng chưa đi quá xa.

Thời điểm tách ra, thương thế của Nguyệt Thiên Nô vẫn chưa hồi phục, Tả Quang Thù vẫn còn đang hôn mê, bản thân không thể gánh được nguy hiểm, không biết bây giờ hai người bọn họ ra sao rồi... Hơn nữa lúc ấy vì không để cho mấy người Ngũ Lăng nổi lên nghi ngờ, hắn còn cầm khối Quất Tụng Ngọc Bích duy nhất của ba người ở trong tay. Không có ngọc bích, coi như Tả Quang Thù và Nguyệt Thiên Nô muốn rời sân, cũng không thể cầm được bất kỳ đồ gì đi ra, tình cảnh sẽ vô cùng quẫn bách.

Nghĩ tới những thứ này, hắn bay càng nhanh hơn.

Trải qua mấy ngày bị đuổi giết, lại qua mấy ngày để dưỡng thương thế, bây giờ Khương Vọng lại một lần nữa mất đi phương hướng, chỉ có thể dựa vào sự cảm ứng yếu ớt từ bí thuật Truy Tư để đuổi theo.

Trời cao, biển xanh, y phục màu xanh lay động.

Điều may mắn là, trên đường không xuất hiện bất cứ điều gì bất ngờ, cũng không có vị dị thú tâm tình không tốt nào đi ra chắn đường hắn cả.

Ước chừng hai tiếng sau, bí thuật Truy Tư đã cảm nhận được rõ ràng.

Bây giờ trong tầm mắt cũng đã xuất hiện bóng người.

Thân hình đang phi nhanh của Khương Vọng hơi ngưng lại, đứng ở giữa không trung.

Trong tầm mắt của hắn, là bầu trời quang đãng, gió biển tự do.

Trên mặt biển xanh biếc mà tĩnh lặng kia, thân hình to lớn của cơ quan Ma Hô La Già đang ngừng nghỉ.

Nó đứng im bất động, đầu rắn hơi rũ xuống.

Ngồi trong lòng bàn tay trái là Nguyệt Thiên Nô, còn người ngồi trong lòng bàn tay phải là Tả Quang Thù, cả hai người đều nhắm mắt ngồi xếp bằng, như là đang nhập định, cũng không hề cảm giác được việc Khương Vọng đến.

Mà tất cả sự chú ý của Khương Vọng đều tập trung ở vị trí ước chừng phía trước cơ quan Ma Hô La Già mười truong-