Chương 2383 Thiên ngoại thiên, thân ngoại thân (1)
Nếu như nói bên trong Sơn Hải Cảnh có vị thần linh nào mà bất cứ ai cũng không thể coi nhẹ.
Vậy thì nhất định chỉ có cái tên "Chúc Cửu Âm" này.
Bởi vì mỗi một lần mở mắt nhắm mắt, một hít một thở của nó đều ảnh hưởng toàn bộ Sơn Hải Cảnh. Không ai không biết Chúc Cửu Âm Hỗn Độn miêu tả tội trạng của Chúc Cửu Âm, nói nó "Tự cho là người chí cao. Trên lấn thiên mệnh, dưới hà hiếp chư thần"
Lúc trước còn nói, Sơn Hải Cảnh sẽ bị hủy bởi tay những đồ ngu xuẩn kia, còn nhắc đến sự sụp đổ thần kỷ...
Dương như có một bóng tối rất lớn, bị kéo tách rời ra.
Sơn Hải Cảnh không phải Diễn Pháp các thuần túy bởi vì thiên kiêu đất Sở mà thành, thế giới này không lại bởi vì mọi người tới thử luyện hoặc mọi người tới thử luyện hoặc không tới thử luyện mà ngừng vận chuyển.
Nó có quy luật của chính nó.
Những sơn thần, hải thần bên trong Sơn Hải Cảnh, không phải là ký hiệu, dấu ấn nào đó hay một loại biểu tượng hư vô nào đó, mà là tồn tại chân chân thực thực, có chuyện xưa của mình, cuộc sống của mình.
Như Tam Xoa báo thù vì con, như lòng hận thù của Hỗn Độn đối với Chúc Cửu Âm. Những biến hóa chưa biết khiến người ta kinh ngạc, nghi ngờ kia, phía sau đó tự có nguyên nhân của nó.
"Ngài và vị thần linh kia, có mâu thuẫn gì đâu?" Khương Vọng hỏi thăm thật cẩn thận.
"Mâu thuẫn?" Hỗn Độn như đang cười, lại giống như đang khóc: "Đúng vậy, có mâu thuẫn gì đây?"
"Đơn giản là thiên hạ đều là bề tôi, ta không chịu thần phục"
Giọng nói của nó thật khẳng khái: "Đơn giản là thiên hạ đều khổ, không dám nói ra. Chỉ có ngô không cam lòng, lập Nam Uyên này!"
Nó lại kịch liệt hô hấp mấy lần, giống như là đang cực khổ đối kháng cái gì, sau đó nói: "Trên Hải Thần bích sau lưng các ngươi, có chữ khắc ta để lại năm đó... Các ngươi đã từng nhìn thấy chưa?"
Lúc này bọn người Khương Vọng mới quay đầu, chỉ thấy trên Hải Thần bích đen nhánh kia, quả nhiên có một hàng chữ đạo hiển hiện "Đến tận đây Sơn Hải chuyển về nam, người khắp bốn phương thiên hạ, chỉ có phía nam không thần phục!" Câu nói này có một loại kiệt ngạo khác thường, có thế toả sáng chống trời.
Cơ hồ có thể khiến người ta tưởng tượng ra được, loại uy phong, rêu rao vào lúc nó được khắc lên.
Lại nhìn lại vị hải thần hình thù kỳ quái trước mắt này, vừa mù vừa loà, hỉ nộ vô thường, cảm xúc hỗn loạn... Không khỏi làm cho lòng người sinh than thở.
Kẻ thắng làm vua, kẻ bại làm cướp, đặt trong thiên hạ đều chuẩn."Nhìn thấy" Khương Vọng thở dài: "Các hạ thật có sự ngông nghênh chống trời"
"Hô hô hố.." Hỗn Độn cười châm biếm một cách quái dị, mới thở phì phò: "Đã thật lâu chưa từng bị tâng bốc, loại tư vị này... Thật hoài niệm! Người trẻ tuổi, ngươi phải biết, trong chiến đấu liên quan đến nhân sinh, ngươi nhất định phải thắng. Nếu ngươi thua, thì ngay cả đồ vật ngươi xem thường nhất, cũng sẽ không thèm hôn giày của ngươi nữa" "Thụ giáo. Khương Vọng nói: "Nhưng ta vẫn còn muốn nhấn mạnh một điểm, sự kính nể của ta đối với ngài, hoàn toàn phát ra từ tận đáy đòng, không có chút ý tâng bốc nào?
"Hô hô hố!" Hỗn Độn nói: "Ngươi vừa nhắc lại ta, ngươi muốn cầu cạnh ta. Một lão già bị giam cầm trong Điêu Nam Uyên chín trăm năm này, rất sẵn lòng thể hiện giá trị.
.. Nhưng các ngươi phải giúp ta làm việc.
Nó lặp lại: "Phải giúp ta làm việc.
"Vể tình cảm, ta rất vui lòng cống hiến sức lực, nhưng.." Khương Vọng khó xử nói: "Chúc Cửu Âm quân lâm giới này, toàn bộ Sơn Hải Cảnh, chỉ có ngài dám không thần phục. Ba người chúng ta càng chỉ có thực lực thường thường, dù bất kỳ sơn thần nào tìm tới cửa, cũng đều không đối phó được... Có thể giúp ngài làm gì đây?" Nguyệt Thiên Nô và Tả Quang Thù đều không nói lời nào, để Khương Vọng toàn quyền đại diện cho ý chí của bọn họ.
Cho dù trong lòng có ý nghĩ khác biệt thế nào, đến lúc này, đều cho Khương Vọng đầy đủ tín nhiệm. Giọng nói của Hỗn Độn chậm dần: "Ta bị định ở đây, không thể động đậy. Nhưng năm đó Chúc Cửu Âm xâm nhập phía nam, cũng bị ta cắn đứt cái đuôi. Nó cũng bị thương, tổn thương cực nặng"
"Bên ngoài mưa thuận gió hoà, ngày đêm vẫn luân chuyển, Chúc Cửu Âm cũng có vẻ không giống bị thương."
Khương Vọng đau khổ đầy mặt: "Lại nói, cho dù bản thân nó bị thương nặng, cũng là tồn tại thổi một hơi, chúng ta đều không chịu nổi"
"Ngày đêm luân chuyển là thần chức của nó, sao nó có thể khinh thường? Đừng nói chỉ là bị thương, dù sắp chết, nó cũng phải kiên trì!" Hỗn Độn vừa nhắc tới Chúc Cửu Âm, lại dễ dàng ác hình ác khí.
Hoãn một hồi lâu, nó mới nói: "Không phải muốn các ngươi trực tiếp đi đối phó nó"
Nó há miệng, phun ra một tháp nhọn hình tam giác màu trắng bệch.
Tháp nhọn kia trôi nổi, chậm rãi bay đến trước người Khương Vọng.
"Các ngươi chỉ cần đặt toà tháp điêu linh này tại đỉnh Chung Sơn là được.
Khương Vọng nhìn về phía Tả Quang Thù.
Tả Quang Thù mở miệng giải thích: "Chúc Cửu Âm tọa trấn hai Thần Sơn, một là Chung Vĩ Sơn, một là Chung Sơn. Ta cho rằng cùng loại với Thang Cốc và Ngu Uyên, một là mặt trời mọc, một là mặt trời lặn. Bởi vì Chúc Cửu Âm cũng là vị thần chưởng quản thay sự đổi của ngày đêm...
Hỗn Độn đã phun cái tháp ra, tất nhiên là không có chỗ trống nào để cự tuyệt.
Chỉ đặt tháp Điêu Linh tới một vị trí, không phải hoàn toàn không có khả năng thực hiện được...
Toà tháp Điêu Linh trước mặt này, có hình dạng và cấu tạo quái dị, mũi nhọn có gai xương dữ tợn, nhưng không có mùi vị gì khác thường, toàn thân cũng sạch sẽ.
Nhưng Khương Vọng nghĩ đến đồ chơi được Hỗn Độn phun ra từ trong bụng, liền có một loại cảm giác trơn trượt, không xoá đi được.
Hắn vẫn giữ nụ cười trên mặt, tùy tiện tìm một cái áo ngoài trong hộp trữ vật, dùng tư thái cung kính cung phụng, cẩn thận gói kỹ toà tháp nhỏ này. Hắn định thu nó vào hộp trữ vật, nhưng lại không thu vào được, đành phải bao thêm một tầng, ôm vào trong lòng.
Sau đó, hắn mới sầu não nói: "Ta cùng tôn thần mới quen đã thân, rất nguyện ý vì ngài làm chút gì. Bất quá lần này đi Chung Sơn, nguy hiểm trùng điệp. Hôm nay từ biệt, cũng không biết còn có thể gặp lại hay không. Ta càng sợ sức mình không đủ, làm hỏng đại sự của ngài.
Không bằng... Ngài giúp chúng ta lấy được Cửu Phượng chương trước, chờ bản thân chúng ta mạnh hơn, lại đi Chung Sơn. Bởi vì cái gọi là ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, với trí tuệ của ngài, ngài chắc chắn biết đạo lý này.
Hắn bất động thanh sắc đổi lời "Cung cấp manh mối Cửu Phượng chương" thành "Hỗ trợ lấy được Cửu Phượng chương".