Chương 2386 Thiên ngoại thiên, thân ngoại thân (4)
Y nhấn mạnh, nói: "Chỉ có Sở không thần phục"
Khương Vọng nhìn y: "Ý ngươi là... Điêu Nam Uyên đối với Chúc Cửu Âm, giống như Sở đối với Cảnh ngày xưa?"
"Rất tương tự... Không phải sao?"
"Chắc là phần lớn người Sở sẽ có liên tưởng này? Khương Vọng nói: "Không biết chữ kia, là do Hoàng Duy Chân để lại, hay chính Hỗn Độn để lại"
"Hoàng Duy Chân?" Tả Quang Thù khó hiểu nói: "Không phải Hỗn Độn để chúng ta nhìn sao? Sao lại là Hoàng Duy Chân? Huynh phân biệt được từ trên chữ viết sao?"
Khương Vọng nghĩ thầm, Sơn Thần bích, Hải Thần bích là tồn tại có thể thể hiện ý chí của Hoàng Duy Chân nhất, đến truyền Tất Phương ấn thông qua Sơn Thần bích, Họa Đấu ấn chính là chứng minh.
Hỗn Độn muốn để lại chữ trên đó, chỉ e không dễ dàng như vậy. Nhưng miệng chỉ nói: "Ta không có bản lĩnh phân rõ. Nhưng Sơn Hải Cảnh đã cùng một nhịp thở với Hoàng Duy Chân, ông ấy để lại một hàng chữ như thế, gửi gắm tình cảm với Sở quốc, cũng hợp tình hợp lý. Hỗn Độn để chúng ta nhìn hàng chữ kia, là nói rõ chí hướng của nó, nhưng không nói đó là chữ nó tự khắc lên."Nói như vậy cũng có đạo lý.." Tả Quang Thù nói: "Khương đại ca, chúng ta phải giúp Hỗn Độn sao?" "Có lẽ người Sở rất khó không bị loại tinh thần này đánh động. Khương Vọng cười, nói: "Chờ gặp được Già Huyền, tìm thấy Cửu Phượng chương trước rồi lại nói.
Hỗn Độn chỉ nói đi thẳng về hướng phía đối diện Hải Thần bích, không nói phải đi bao lâu.
Đại khái đối với nó, thời gian cũng không phải là thứ gì quan trọng. Lại hoặc là, trong suy nghĩ không ngừng xung đột kia của nó, đã mất đi khái niệm thời gian.
Điều Nam Uyên không phân ngày đêm, ba người đi đường chỉ có thể ghi nhớ thời gian trong lòng.
Bọn họ rất ít nói chuyện tiếp, càng ngày càng im lặng. Cho dù có tháp Điêu Linh trợ giúp, cũng nhất định phải phân ra càng ngày càng nhiều tinh lực, đối kháng với hoàn cảnh của Điêu Nam Uyên.
Không chỉ là hoàn cảnh Trọng Huyền vô cùng hỗn loạn, cũng không chỉ là tâm tình tĩnh mịch bị đè nén, xâm nhiễm.
Còn có âm phong thỉnh thoảng thổi đến, sẽ quét qua đây giống như lưỡi đao.
Nước biển phần lớn thời gian đều tĩnh mịch, có đôi khi sẽ bỗng nhiên "Đổ sụp". Giống như là cát chảy trong sa mạc, chỗ nước chìm trong nước.
Tả Quang Thù chỉ cảm thấy ở bên "hố nước chìm" kia, có khí tức kinh khủng tồn tại, nhưng cũng không thể xem kỹ.
Sau này bọn họ không tiếp tục đạp nước nữa, trực tiếp đạp không mà đi, trong khi đối kháng với loại hoàn cảnh Trọng Huyền cực đoan như thế này, không thể nghi ngờ lại muốn tiêu hao càng nhiều nguyên thạch Đối với Tả Quang Thù, đó lại là chuyện không cần để tâm nhất.
—— Nhưng y cũng không dám bay quá cao, bởi vì bầu trời thực sự rất tối, trong mây mù trầm thấp kia, rõ ràng đang ẩn giấu một vài thứ tràn ngập ác ý.
Cứ đi thẳng về phía trước như vậy.
Cho đến một lúc nào đó - Tả Quang Thù nhớ kỹ, là tròn ba mươi lăm canh giờ sau.
Bọn họ quả thật nhìn thấy Phượng Hoàng.
Lúc đó sắc trời không trắng, sắc biển không sáng.
Bọn họ đều đã cảm thấy mỏi mệt, cũng không có ai kêu khổ, chỉ yên lặng tiến lên.
Sau đó vừa nhấc mắt, tầm mắt đã bị chiếm cứ.
Đó là một con Phượng Hoàng màu đen có chiều cao trăm trượng.
Lân trước hươu sau, đầu rắn đuôi cá, rồng văn mai rùa, quai hàm yến mỏ gà.
Thân nó hiện rõ năm hoa văn giống như chữ viết.
Hoa văn ở đầu viết "đức", hoa văn ở cánh viết "thuận", hoa văn ở lưng viết "nghĩa", hoa văn ở bụng viết "tín", hoa văn ở ngực viết "nhân"
Cao quý, thần bí, lộng lẫy...
Nhưng nó đã chết từ lâu.
Bầu trời màu mực dường như thấp đến nỗi sắp sụp đổ xuống.
Trên mặt biển mênh mông tăm tối vô bờ, Hắc Phượng Hoàng to lớn ngã gục ở nơi này.
Dù sóng biển xao động, vẫn không động chút nào.
Thân nó như hòn đảo nổi, hồn nó đã diệt.
Nó vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng nó đã tàn lụi từ lâu.
"Chuyện này.."
Ba người Khương Vọng đưa mắt nhìn nhau.
Tả Quang Thù càng mím môi thật chặt, trong chốc lát không nói nên lời.
Chí khí đầy cõi lòng xông vào Sơn Hải Cảnh cùng Khương đại ca.
Vượt qua mấy lần nguy hiểm, thành công hội hợp cùng Khuất Thuấn Hoa, y vốn cho rằng tiếp đó sẽ giống như Khương đại ca đã nói, quét ngang Sơn Hải Cảnh, nhẹ nhõm đạt được vật mình mong muốn.
Quay đầu đã gặp dị thú mai phục, thất lạc cùng Khương đại ca.
Sau đó Khuất Thuấn Hoa rời sân.
Lại sau đó, mình vừa đối mặt đã bị một người xa lạ đánh bại...
Sau thất bại liên tiếp, thật vất vả nhặt lại lòng tin, đi ngàn dặm xa xôi tìm đến núi Bắc Cực Thiên Quỹ, kết quả Cửu Phượng lại không biết tung tích, núi Bắc Cự Thiên Quỹ cũng đã nứt ra Mạo hiểm đạp lên con đường thần hàng, chạy đến Điêu Nam Uyên, dựa vào Khương đại ca ép dạ cầu toàn, nịnh nọt, đạt được sự ủng hộ của Hỗn Độn.
Bằng vào tháp Điêu Linh, đi như giẫm trên băng mỏng tại tràn ngập ác ý Điêu Nam Uyên, tìm kiếm hắc giả của Phượng Hoàng, tên là Già Huyền.
Đi gấp tròn ba ngày đường, không cần nhắc đến một đường này cẩn thận dường nào, vất vả dường nào.
Kết quả Già Huyền lại đã chết từ lâu...
Quý công tử mới vào đời, cảm nhận sâu sắc ác ý của thế giới này.
Thời điểm then chốt vẫn phải nhờ Khương đại ca.
"Hỗn Độn nói Cửu Phượng này không phải Cửu Phượng kia, chín loại Phượng Hoàng mới là thứ ngươi muốn tìm.
Nếu lông vũ Cửu Phượng đều có thể có manh mối về Cửu Phượng chương, vậy có phải lông vũ của Già Huyền càng hữu dụng hơn thì sao?" Khương Vọng giật giây nói: "Đi kéo mấy cái lông thử chút, dù sao hiện tại nó cũng không thể cự tuyệt"
Tả Quang Thù hiểu ra, chuyển buồn làm vui. Người đi lên phía trước, vẫy tay, một dòng nước vọt lên, lao thẳng tới thi thể to lớn của Già Huyền kia.
Lần này, giống như chọc phải tổ ong vò vẽ!
Một loại bình tĩnh ngầm nào đó bị đánh vỡ.
Thi thể như ngọn núi của Già Huyền bỗng nhiên tuôn ra lít nha lít nhít linh hồn dị thú, không cách nào tính toán.
Chúng giương nanh múa vuốt, tích lũy tập hợp lại, giống một cơn thuỷ triều đen khổng lồ, gào thét đến, lao thẳng tới ba người Khương Vọng Những linh hồn dị thú kia, như trâu như hổ, như mãng như ưng, từng con dữ tợn hung ác. Khương Vọng đưa tay túm Tả Quang Thù về, Thanh Vân dưới chân bùng nổ liên tiếp, không chút do dự quay lưng chạy trốn. Hắn đi lại nhẹ nhàng, thân như chớp giật.
Nguyệt Thiên Nô chắp hai tay lại, nhanh chân đi, thoạt nhìn không vội vã, nhưng đi một bước đã xa vài chục truong.