← Quay lại trang sách

Chương 2398 Trên đời từng có một cánh cửa (4)

Đột nhiên, có một cánh tay, khoác lên bả vai của gã, khiến bước chân gã ngừng lại.

Gã quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bên mặt bình tĩnh của Vương Trường Cát.

Chính gã cũng không biết vì sao, nước mắt chảy xuống.

Vương Trường Cát không nhìn gã, chỉ là dùng một tay đè lên bờ vai của gã, đứng bên cạnh gã, đối mặt với Khương Vọng.

Từ đầu đến giờ, y không nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn chăm chú cuộc đối thoại giữa Khương Vọng và Phương Hạc Linh.

Lúc này y nói: "Thật ra, đối với ai giết ai, đạo đức hay là chính nghĩa gì đó, ta không phải rất quan tâm. Chỉ là ta nghĩ rằng, có người có thể không hy vọng ta làm chuyện ác, cho nên dưới tình huống không ảnh hưởng đến việc báo thù, ta sẽ tận lực tuân thủ những chuẩn tắc liên quan đến nhân nghĩa đạo đức.

"Để ta nói cho ngươi biết, vì sao ta mang theo Phương Hạc Linh bên người. Bởi vì ta cảm thấy ít nhất lúc đối phó với đám người Trương Lâm Xuyên, gã có thể làm được chuyện gì đó. Bởi vì ta cảm thấy, gã có một trái tim rất kiên cường"

"Gã không phải là phế vật, gã là một tài năng có thể rèn giũa.

"Khương Vọng, ta không hiểu sự kiên trì của ngươi lắm. Ta không biết vì sao ngươi không căn cứ vào quan hệ lợi hại, mà lại căn cứ vào chuẩn tắc làm người để suy xét chuyện này. Nhưng mà ta nghĩ, trên đời này, phần lớn đều là người phải chịu khổ, sở dĩ vẫn có thể kiên cường sống tiếp, đơn giản chỉ vì trong lòng có kiên trì. Cho nên ta nguyện ý tôn trọng sự kiên trì của ngươi"

"Hơn nữa. Vương Trường Cát nói tiếp: "Nếu như ngươi và Phương Hạc Linh quả thật không thể nào cùng tồn tại, ta sẽ chọn ngươi, từ bỏ gã không chút do dự. Bởi vì ngươi đáng giá, ngươi đã vô số lần chứng minh sự ưu tú của mình"

"Nhưng mà ta nghĩ, ngươi có thể cho Phương Hạc Linh một cơ hội hay không, để cho gã cũng có một lần được chứng minh bản thân?"

Y giơ bàn tay lên, chặn lại lời Khương Vọng muốn nói: "Ngươi hãy nghe ta nói hết đã "Chúng ta không ngại dùng một góc độ khác càng thực tế hơn để suy nghĩ về vấn đề này. Bắt đầu từ sự kiên trì của ngươi, từ chính nghĩa của ngươi mà nghĩ"

Y hỏi tiếp: "Bây giờ chúng ta đều ở trong Sơn Hải Cảnh, ngươi cũng biết, ngươi không thể nào chân chính giết chết gã. Trong hiện thế, các ngươi xa cách trùng trùng, cho dù ngươi muốn tìm gã, cũng không biết lúc nào mới có thể tìm được. Cho nên ngươi không thể nào ngăn cản gã làm chuyện ác. Ngươi có thừa nhận điểm này hay không?"

"Nếu vậy, vì sao ngươi không thử trói buộc gã chứ? Khiến cho Hận Tâm Nhân Ma từ nay về sau không còn... lạm sát nữa, chẳng lẽ như thế không phải càng có thể thực hiện được chính nghĩa của ngươi sao?"

"Ngươi bây giờ từ bỏ gã. Ta cũng từ bỏ gã. Rời khỏi Sơn Hải Cảnh, gã không còn lựa chọn, chỉ có thể quay lại với nhân mà, lại phải giết bao nhiêu người. Ngươi làm thế nào có thể chịu trách nhiệm với mạng sống của những người này? Nếu như ngươi đồng ý cho gã một cơ hội, vậy thì chính ngươi là người đã cứu mạng của những người có thể bị giết kia. Ngươi cho gã một cơ hội này, so với việc ngươi rút kiếm ra khỏi vỏ, càng tiến gần với chính nghĩa hơn"

Bàn tay nắm lấy bả vai Phương Hạc Linh của y, hơi hơi dùng sức.

Phương Hạc Linh lập tức lau đi nước mắt, xoay người lại, đưa tay chỉ trời: "Chỉ cần các ngươi đồng ý mang theo ta đi giết Trương Lâm Xuyên, ta thề từ nay về sau... sẽ không lạm sát kẻ vô tội nữa, cho dù đau chết, cũng không bao giờ... ăn tim người nữa!"

Khương Vọng trầm mặc một hồi lâu, thở một hơi thật dài, nói: "Những năm gần đây, có hai người, nói với ta hai câu, khiến ta khắc sâu ấn tượng.

Một người nói với ta, hắn ta không muốn làm một người trần tục, hắn ta chỉ là một người tài trí tầm thường không ngừng nỗ lực mà thôi.

Một người nói với ta, đừng tưởng rằng người khác đều giống ngươi, có thể chọn lựa.

Ta khắc ghi dạy dỗ.

"Ta vô ý cách Sơn Hải Cảnh phán xét ngươi, ta cũng không phải là một người toàn vẹn đạo đức không có tỳ vết. Có lẽ ta cũng vô ý ngạo mạn mà không biết, có rêu rao đạo đức mà chưa tự xét lại bản thân. Ta sẽ tự suy xét lại chính mình"

"Nhưng mà ta muốn nói rằng..."

Gã nhìn Phương Hạc Linh nói: "Nếu như ngươi từ nay thật sự có thể dừng làm điều ác, ta mong có ngày có thể cùng ngươi kề vai chiến đấu"

Thật ra Khương Vọng làm sao lại có lựa chọn đây?

Lúc ở thành Phong Lâm, lúc ở đáy nước Thanh Giang, lúc ở Thiên Nhai đài...

Hắn có thể có được nhiều lựa chọn ngày hôm nay, chính là do hắn từng chút từng chút giãy giụa, ngày ngày nỗ lực, bước từng bước đến đây.

Hắn chưa bao giờ buông thả chính mình, cho nên hắn mới là "hắn" hiện tại.

Nhưng những lời này, hắn không cần nói ra.

Vương Trường Cát nói đúng.

Dưới tình huống hiện tại không có cách nào tìm giết được Phương Hạc Linh, trói buộc gã dừng làm việc ác, so với việc chặt đứt hy vọng của gã thì mới là chọn lựa càng thêm chính nghĩa.

Cho nên hắn đưa tay ra, nắm tay lại.

Phương Hạc Linh tiến về phía trước hai bước, cũng nắm tay lại, nhẹ nhàng chạm tay với hắn.

Trên tầng mây đen âm u, hai con cá lọt lướt của thành Phong Lâm đứng đối mặt, hai nắm tay chạm nhau. Ký kết hiệp ước.

Cùng giết Trương Lâm Xuyên.

Vào giây phút này, thời gian như đan xen cùng với chuyện cũ.

Phương Hạc Linh dường như thấy được thân ảnh bản thân từng theo đuôi đường huynh, mở to hai mắt, ước ao nhìn những người đó tụ tập nâng chén.

Bộp!

Chén rượu rơi bể.

Những người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang kia, ra khỏi thành.

Phải đi giết sơn tặc, bắt trộm, hay đơn giản là ước đấu với người ta?

Gã chỉ đứng đó, nhìn bọn họ càng chạy càng xa, có một loại cảm giác hoảng hốt vi diệu.

Trong nháy mắt gã tỉnh táo lại, mấy năm sau gặp lại, trải qua sương gió, gương mặt Khương Vọng càng thêm rắn rỏi.

Gã đã sớm học được cách che giấu tâm trạng của mình, cũng đã sớm hiểu được "quy củ" của thế giới này. Gã rất khẳng khái nói: "Khương đại ca ngươi luôn dùng tín nghĩa để nổi danh thiên hạ, ta bây giờ sẽ noi theo gương ngươi, tất không phụ lời ước hẹn hôm nay, đời này nguyện giữ lời!"

Lúc gã nói đến đây, tâm tình dâng cao, chém đinh chặt sắt, trong chốc lát đều là tình cảm chân thật. Nhưng rốt cuộc lời này có mấy phần thật, có mấy phần giả, ngay chính gã cũng không biết.