Chương 2421 Sống Tạm Ngàn Năm, Khó Mà Có Được Thu Hoạch (1)
Một bước này của Vương Trường Cát, hay không thể nói.
Vốn dĩ sau khi y đặt khối ngọc bích xuống, liền an tĩnh đứng ở một bên, hời hợt và xa cách giống hệt như không hề liên quan gì đến thế gian này.
Chính vì loại khí chất này đã khiến cho cho dù Chúc Duy Ngã còn nhớ gương mặt của Trương Lâm Xuyên, thì cũng không có cách nào xác nhận được thân phận của y.
Vốn dĩ y đã cô lập với mọi thứ trên đời này.
Nhưng một bước tiến tới này.
Liền từ "Không liên quan" biến thành "Có liên quan".
Từ người quan sát, biến thành người trong cuộc.
Bước đi của y hoàn toàn không nhanh, nhưng lại vừa đúng lúc.
Lúc y bước tới chỉ coi như vừa kịp thời, nhưng lại rất tự nhiên.
phút này y đứng ngăn ở trước người của Khương Vọng, dùng ánh mắt hời hợt và bình tĩnh, đối mặt với ánh Giờ mắt sưng phù của Cách Phỉ.
Y dùng tầm mắt của mình, nghênh đón ánh mắt của Cách Phỉ.
Va chạm vô hình ở tầng diện thần hồn bắt đầu diễn ra.
Không ai có thể biết được trong đó có chuyện gì xảy ra. Có lẽ mới chỉ qua một hơi thở, có lẽ đã là cả trăm nghìn năm.
Nhưng bàn tay cầm ngọc bích của Khương Vọng bỗng nhiên buông lỏng một chút. Tầm mắt dây dựa trên tay của hắn bị cắt đứt, ngọc bích được gia tăng tốc độ đưa về phía trước, mắt thấy đã sắp khảm vào vết lõm thì—– Thế gian điên đảo!
Sơn đạo của trung ương núi phía sau Đấu Chiêu lại mở rộng xuống phía dưới, điểm cuối của sơn đạo biến mất ở khúc cua kia.
Bọn họ tụ tập ở chân núi, nhưng giống như là đang đứng ở trên đỉnh núi. Bọn họ chờ đợi để lên núi, nhưng cũng chỉ có đường xuống núi.
Rõ ràng Khương Vọng cầm khối cửu chương ngọc bích cuối cùng, để đặt vào vết lõm trên tấm bia đá, nhưng tay hắn càng đưa về phía trước, thì khối ngọc bích lại càng cách xa vết lõm kia hơn.
Tả Quang Thù với bộ y phục hoa lệ mau chóng chạy tới bên này, nhưng lại suýt nữa bay ra bên ngoài vòng ánh sáng!
Hoàn cảnh do Nguyệt Thiên Nô dùng lực lượng của Tịnh Thổ để tạo thành, trong phút chốc đã bể tan tành. Ý niệm từ bi đã diệt, sự cô tịch của đêm dài mãi trường tồn.
Cây Tân Tẫn Thương của Chúc Duy Ngã vẫn còn để ngang trước người Khương Vọng, thế nhưng mủi thương, lại giống như đang chống lại Khương Vọng.
Mà Cách Phỉ – người đang giơ cánh tay lên, vẫn đứng yên ở vị trí đó, chỉ bình tĩnh quan sát tất cả mọi thứ.
Giờ phút này thế mà hắn ta lại có một loại khí chất khinh thường dân thường, trong con mắt sưng vù và xanh tím kia, không nhìn ra được nửa điểm cảm tình nào.
Phương Hạc Linh nhìn về phía hắn ta, nhưng lại không thấy được hắn ta. Hận Tâm thần thông căn bản không tìm được chút cộng hưởng nào.
Rõ ràng hắn ta đang tồn tại ở nơi đây, nhưng giống hệt như đã biến mất ở trong tầm mắt. Nhưng mà ánh mắt của Vương Trường Cát, vẫn có thể bắt được ánh mắt của hắn ta, hơn nữa còn ung dung đi về phía Cách Phỉ."Khương Vọng là một người kiên định, cho nên ngươi biết mấy lời than vãn của ngươi sẽ không có ích lợi gì. Khương Vọng là một người kiên trì, cho nên ngươi muốn dùng mấy thứ như nguyên tắc hay đạo đức để trói buộc hắn... Thế gian của ngươi không chỉ có một loại đạo lý, nhưng tính mục đích của thế gian đạo đức mà ngươi cấu tạo nên quá mạnh rồi, ngươi nghe trộm được cuộc đối thoại của chúng ra sao?" Trong miệng vừa nói hỏi câu, giọng cũng mang nghi vấn, nhưng thái độ của Vương Trường Cát lại vô cùng bình tĩnh, y chỉ hỏi: "Ngươi là Chúc Cửu Âm hay là Hỗn Độn?"
Cái gọi là thế gian đạo đức, chính là một loại hoàn cảnh do tầng diện ý chí tạo nên, còn căn cứ vào sự mở ra của tầng diện quy tắc.
Là một đòn tấn công nhằm vào ý chí, giống như Trảm Tính Kiến Ngã của Đấu Chiêu.
Hình như thế gian đạo đức mà Cách Phỉ tạo ra, chỉ để nhằm vào Khương Vọng, mặc dù vẫn xuất hiện sự sai lệch do hiểu biết sai về Khương Vọng...
Nhưng không thể nghi ngờ là, cái tên Cách Phỉ này, ít nhất cũng phải nghe được trận trao đổi giữa Phương Hạc Linh và Khương Vọng kia, thì mới có thể hiểu được như vậy. Nhưng mà trận trao đổi kia được hoàn thành trong chiến trường thần hồn do hắn ta tạo nên.
Cái gọi là chiến trường thần hồn, chính là thuật thần hồn chinh phạt do chính hắn ta độc chế. Có thể lôi kéo thần hồn của hai phe địch và ta đến cùng một chiến trường, mà không phải chịu áp chế từ Thông Thiên Cung của đối phương.
Có thể giở trò ngầm trong thời gian dài như vậy, tất cả động tĩnh trong chiến trường thần hồn đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn ta. Nếu một người muốn dòm ngó cụ thể mà Vương Trường Cát y lại không phát hiện ra, thì không cần khiêm tốn mà nói, không phải một tồn tại bình thường có thể làm được.
Ở trong toàn bộ Sơn Hải Cảnh, trừ Chúc Cửu Âm – người làm chủ trật tự thế gian, cùng với Hỗn Độn – thứ có năng lực phản kháng trật tự thế gian, thì Vương Trường Cát không thể nghĩ ra còn có ai khác có thể làm được điều này.
"Nếu ngươi không ngại thì đoán thử xem?" Cách Phỉ cười nói.
Hai người chỉ như vậy đối mặt với đến gần.
Hình như hắc triều và vòng ánh sáng lại đụng độ càng kịch liệt hơn.
Oành! Oành! Oành!.
Như trống lớn, như chàng chùy.
Mà những người ở trên ngọn núi trung tâm này, đều cảm nhận được một áp lực rõ ràng, đến cả không khí cũng nặng nề vạn phần.
Khương Vọng nắm khối cửu chương ngọc bích cuối cùng, trên tay hắn dấy lên một ngọn lửa mạnh mẽ!
Trong đêm đen dài dằng dẵng không ánh sáng vẫn cháy sáng, ở thời khắc không một ai ủng hộ vẫn nóng bỏng Nó là lửa, nó là thần thông.
Thử trung tam muôi, duy tự tri đã!
Lưu hỏa lượn quanh tay mà bay, khi thì thành linh tước, khi thì như hỏa gà.
Mang đến sinh cơ, cũng mang đến tư thái dâng trào.
Từ từ đốt cháy những quy tắc hỗn loạn và điên đảo kia.
Hiểu được bản chất của Sơn Hải Cảnh, biết rõ sự bố trí của Hoàng Duy Chân, tự tay giết chết Quỳ Châu mô phỏng, cảm thụ được ấn pháp truyền thụ từ Sơn Thần Bích...
Đối với thế gian từ tưởng tượng dần dần trở nên chân thực, Khương Vọng đã có sự hiểu biết rõ ràng và phong phú của chính mình.
Thậm chí bao gồm cả những thứ mà trước kia hắn không hề thấy được... quy tắc.
Nếu đổi thành ở hiện thế, hắn làm sao có thể nhìn thấy dấu vết này được cơ chứ?
Vừa vặn Sơn Hải Cảnh là một thế gian xen giữa huyễn tưởng và chân thực, là một thế gian mới sinh ra, lại đang trong quá trình bể nát tan tành.
Cho nên hắn thậm chí có thể thông qua sự thiêu hủy của tam muội chân hỏa, lĩnh ngộ được căn nguyên của sự hỗn loạn và đảo lộn.
Càn Dương Xích Đồng của hắn, mới có thể thấy được quy tắc hiện ra.
Tam Muội Chân Hỏa, vì thế mà bùng cháy!
Cánh tay của hắn tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc cũng phá vỡ được sự đảo lộn. Đi về phía trước tức là đi về phía trước, đến gần chính là đến gần, ngọc bích cùng với vết lõm trên bia đá, đã gần trong gang tấc.