← Quay lại trang sách

Chương 2427 Sự ngăn cách giữa trời và người (4)

Lực lượng cùng lực lượng thuần túy đối kháng, tạo ra một thanh âm vô cùng kinh khủng, giống hệt như tiếng sấm nổ bên tai, gần như có thể phá hủy thính giác trong một thời gian ngắn.

Mà một cước này của hắn ta, đã trực tiếp đạp bay vị tráng hán khôi ngô kia, thân hình to lớn như gấu lớn cũng suýt nữa thì bị đá văng ra bên ngoài vòng ánh sáng!

'Cách Phỉ giơ cao một cước này, trực tiếp chuyển nó thành roi chân, vừa gào thét vừa rướn thẳng người về phía trước.

Hắn ta muốn tranh thủ dùng tốc độ này, dùng roi chân này để quất bay thiền sư khôi lỗi.

Nhưng bàn tay như hoa sen nở rộ của Nguyệt Thiên Nô đã che chở trước mặt.

Trong phạm vi nhìn thấu của linh thức, không hề có bí mật gì. Nhưng trong thâm tâm hắn ta vẫn tồn tại một chút may mắn, hắn ta đặt sự mong đợi vào sự áp chế của "vực".

Nhưng sự thật là...

Khi hắn ta lựa chọn xê dịch tay trái, định kéo theo mũi thương để đối phó với đối thủ, nhưng lại bị kiềm chế ngược lại, thì cũng đã tuyên cáo.. không kịp nữa rồi.

Cho dù trong vực này hắn ta như thần.

Nhưng những người đang đối địch với hắn ta, ai cũng có thể nắm được tự do của chính mình Một cường giả chân chính, có thể có khả năng tự do đối phó với thần linh Lúc này trên gương mặt màu đồng thau của Nguyệt Thiên Nô, có thần quang rực rỡ lưu động, tỏ rõ sự trang nghiêm, nghiêm túc, nhưng cả cõi lòng đều là sự từ bi.

Nàng ta thương hại nhìn thế nhân, nhìn vị Thần Lâm đáng thương ở trước mắt.

Bàn tay nàng ta nhẹ nhàng đè xuống, mềm mại giống như là một trận gió. Nàng ta giống như đang trấn an một tín đồ bi thương, tựa như muốn vuốt phẳng sự khổ nạn của nhân thế.

Sự khổ sở của thế gian sao có thể kể hết? Ai có thể tránh thoát sự khổ sở của nhân gian đây?

Sinh lão bệnh tử, yêu hận biệt ly, vẫn luôn luôn là như vậy.

Chỉ có vầng trăng trong sáng kia, là sạch sẽ không chút bụi bẩn, không yêu không hận, không bị không khổ.

qua, tối nay, đêm mai.

Ánh trăng... Như hoa sen. Gương mặt cũng không quá dễ nhìn của Nguyệt Thiên Nô, chứa đựng đầy mỹ cảm thần thánh. Mà cánh tay không hề mềm mại của nàng ta, lại mềm mại đè trên mặt của 'Cách Phi.

Đã không thể tránh né.

Lực lượng vô cùng mãnh liệt cuộn trào xông tới, hội tụ hết lên gương mặt của 'Cách Phỉ, hắn ta dứt khoát dùng mặt để tiếp chưởng, cậy vào kim khu ngọc tủy của chính mình, nhận lấy, thậm chí phản kháng một chưởng này.

Mọi người thường dùng việc tát thẳng vào mặt để châm chọc sự thất bại, nhưng dưới lực lượng như một vị thần, thì có điều gì là không thể sao?

'Cách Phỉ há miệng ra, lấy mặt nghênh chưởng, dùng răng cắn tới.

Nhưng hắn ta cảm giác được, bản thân mình được một loại lực lượng từ bi bao trùm.

Cái loại từ bi đó, giống như nước. Bao dung lại nhu hòa.

Giống như là một giấc mộng. Nhẹ bỗng, đến rồi lại đi.

Giống như là ở bên trong bóng tối vô biên, một sự ấm áp tình cờ xuất hiện. Chỉ một lần cũng đủ để hồi tưởng cả một đời.

Dĩ nhiên hắn ta sẽ không giao động.

Nhưng trong lòng sinh ra điềm báo.

Một lần rồi lại một lần sinh ra điềm báo. Cái loại sợ hãi đó, sự nhạy cảm khi gặp phải nguy hiểm đó, tựa như mưa to đánh vào tàu chuối, dày đặc ầm ĩ, liên miên không dứt.

Làm cho cảnh giới Thần Nhi Minh Chi của hắn ta khó mà tiếp tục đứng yên được nữa.

Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!

Khắp nơi đều là sát cơ, khắp nơi đều là nguy hiểm!

Mỗi một bắp thịt trên người, đều cảm nhận được sự uy hiếp.

Nguy hiểm có thể đến từ nơi nào?

Xuất phát từ trong lòng bàn tay của ai?

Nên đối phó như thế nào đây, đối phó với ai trước ai sau đây?

Đầu của 'Cách Phỉ ngửa hẳn về phía sau, hắn ta bị một chưởng từ bi của Nguyệt Thiên Nô đánh cho phải ngửa mặt lên, nghiêng về phía sau.

Dáng điệu toàn thân, cũng dao động vào chính thời khắc này.

Mũi thương bị hắn ta nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay trái, bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, giống hệt như sắt đã nung đỏ.

Lại vô cùng tàn khốc, kiên quyết, sắc bén, giống như một người không chịu quay đầu.

Chẳng qua là trong nháy mắt, bàn tay của hắn ta đã bị đâm bị thương.

Mũi thương của Tân Tẫn Thương tiếp tục đi về phía trước, năm ngón tay của 'Cách Phỉ đã nhuốm đầy máu tươi dầm dề.

Đây rốt cuộc là một cây thương như thế nào?

Và người cầm thương, lại là một người ra sao?

'Cách Phỉ không do dự nữa, trực tiếp hất tay một cái, cổ tay trái bị đứt đoạn. Một lực lượng to lớn hất mũi thương ra, đồng thời trong lúc đó, bàn tay bị đứt đoạn vẫn đang chặt chẽ ầm mũi thương bỗng nhiên nổ tung! Chẳng qua chỉ là một bàn tay gầy nhom, nhìn trông vô cùng bình thường, có thể có bao nhiêu xương, bao nhiêu thịt, bao nhiêu máu đây? Nhưng nó lại nổ tung thành một trận huyết vụ gần như vô tận—– Đó là một màn huyết vụ màu nâu đen.

Ngươi biết nó là máu, ngươi cũng có thể cảm nhận được nó bẩn thỉu, nó đục ngầu, nó tà ác. Mang theo tuyệt vọng, mang theo sự hỗn loạn, mang theo sự thống khổ. Một màn huyết vụ nâu đen vô tận này, cứu như thế bao phủ toàn bộ Chúc Duy Ngã.

Bàn tay gãy của 'Cách Phỉ đã vây khốn được Chúc Duy Ngã, nhưng vẫn còn có một thanh kiếm ở ngay trước ngực của hắn ta. Xương ngón ta của hắn ta như gông cùm, khóa lại mũi kiếm, nhưng sự uy hiếp vẫn chưa hề kết thúc. Vừa vặn lợi dụng lúc này, hắn ta mượn thế dùng bàn tay gãy vây khốn đối thủ, tay phải của hắn ta bắt đàu đẩy ra phía ngoài, đẩy thẳng một kiếm tuyệt đỉnh kia của Khương Vọng ra phía ngoài.

Kiên quyết đẩy ra bên ngoài! Trên mặt của hắn ta còn bị che lại bởi một bàn tay phát ra ánh sáng màu đồng thau.

Bàn tay kết thành hình hoa sen không thể di dời.

Hắn ta há miệng ra, một lực lượng kinh khủng u ám nhanh chóng dâng trào, để lộ ra răng nanh của chính mình, máu tươi nhanh chóng tuôn rơi, dày đặc và u tối, đâm xuyên qua Liên Hoa Phật Chưởng kia.

Quản cái gì mà thần phật, thì cũng đã luân lạc rồi.

Răng nanh vừa mới rút ra, tay phải đã đẩy về phía trước, chỗ nào cũng cực kỳ kiên quyết. Khiến cho Khương Vọng - người đang khoác áo ngoài như tắm trong lửa tiến đến vào lúc này, không thể không thối lui.

Nhưng vào thời khắc không thể làm gì mà phải thối lui kia, người của hắn lại bỗng nhiên giống như cánh bèo trôi.

Cả người nhẹ nhàng đung đưa, bay lượn giống hệt như lưu hảo đang bay lượn xung quanh người hắn vậy.

Dáng người nhanh nhẹ, nhưng khí thế lại nặng nề, giống hệt như một người bất lực và vô tội, nhưng lại thể hiện hết ra sự tự do của chính mình.

Toàn bộ kiếm thế Thân Bất Do Kỷ, đều đang diễn hóa ở bên trong một cái phiêu vũ này.

Rồi sau đó trường kiếm khều một cái!

Đã chuyển đổi kiếm thế.