← Quay lại trang sách

Chương 2433 Chiến tranh toàn diện (2)

Lúc trước ở Điêu Nam Uyên, việc nó có thể điều động Thực Ý Thú đến để cản trở Điêu Linh Tháp ra ngoài, chính mà một minh chứng... chứng minh Chúc Cửu Âm cũng có thể bỏ qua một số quy tắc của Sơn Hải Cảnh! Chuyện này không hề trái với sự tôn trọng quy tắc thế giới này của nó. Giống như dưới điều kiện duy trì sự ổn định quy tắc cao nhất của Sơn Hải Cảnh, có thể gián tiếp ảnh hưởng biên độ nhỏ đến sự an toàn của người thí luyện không?

Ai cũng không thể nắm rõ toàn bộ quy tắc chế định mà năm xưa Hoàng Duy Chân tạo ra Sơn Hải Cảnh đã đặt ra. Nhưng Khương Vọng nhận định, sự ảnh hưởng mà Chúc Cửu Âm phải chịu khi thế giới sụp đổ, cũng chưa chắc đã kinh người như trong tưởng tượng.

Vậy thì vì sao nó lại trầm mặc?

Vì sao nó chắp tay nhường quyền lên tiếng cho Hỗn Độn?

Trừ khi... Chuyện này cũng không quan trọng.

Theo lời Hỗn Độn, những... lời dõng dạc, nhiệt huyết bừng bừng, ngoan cường bất khuất... cũng không quan trọng sao?

Cho dù trên thực tế đã đứng ở vị thế đối lập với Hỗn Độn, loại phỏng đoán này, cũng khiến người ta kinh hoàng sợ hãi.

Bùm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, đã phá vỡ suy tư của Khương Vọng.

Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy, là một vật thể hình trùy xoắn ốc, màu trắng bệch.

Sau đó bắt đầu rõ ràng, hiện ra càng nhiều chi tiết.

Chỉ thấy bên trong hắc triều cuồn cuộn, xuất hiện một cặp sừng cong cực lớn có kích thước vài chục trượng, trong giây lát đánh tới, đụng vào lớp màng thần quang đã gần như biến thành thực chất.

Khiến cho lồng thần quang chắn trước hắc triều đã lâu không chút sứt mẻ, xuất hiện gợn sóng Cặp sừng cong cực lớn này, hiện lên vẻ ảm đạm, bên trên nó có hoa văn hình xoắn ốc khắc sâu.

Sức mạnh và sự cường đại của nó, đã được chứng minh bằng phản ứng của lồng thần quang. Nó thuộc về ai?

Nó là ai?

Mọi người trên ngọn núi trung tâm, đều đề cao cảnh giác.

Biết rằng thế công chân chính của Hỗn Độn sẽ lập tức xuất hiện.

Sau khi truyền hịch khắp thiên hạ, đương nhiên là chiến tranh toàn diện.

Lúc cặp sừng cong và lồng thần quang va chạm tạo nên gợn sóng cực lớn, hắc triều cuồn cuộn cũng không tránh được việc rung chuyển, những... sức mạnh cường đại của oán trung hận hồn kia dao động tản ra rồi tụ lại, giống như triều lên triều xuống... Cho nên hiện ra hai chân trước mạnh mẽ.

Hai chân màu xanh đen giống như hai cái trụ cửa, chống đỡ phần lớn thân thể vẫn còn bên trong hắc triều, không biết là thứ gì. Dậm chân bên trong hắc triều, truyền đến sức mạnh vô cùng lớn.

Mà cặp sừng cong này, vừa rút về lại lần nữa xông đến.

Bùm!

Nó hình như có khí thể muốn dùng sức của mình nó, đụng sập ngọn núi trung tâm.

Sóng gợn cực lớn, lấy trung tâm là điểm tiếp xúc giữ sừng cong và lồng thần quang, nhanh chóng lan tỏa khắp lồng thần quang. Có một loại lảo đảo chực ngã khiến người ta sợ hãi.

Đấu Chiêu trực tiếp tiến về trước một bước, Thiên Kiêu Đao vừa hơi nhấc lên.

Xoẹt xoẹt.

Giống như tiếng vải vóc rách toạc.

Hắc triều dù sao cũng không phải là thủy triều chân chính mà là oán trùng và hận hồn, là tập hợp của vô số sự tiêu cực.

Thậm chí có thể hiểu là vô số sinh mệnh.

Vậy thì tiếng rách toạc này, chính là tiếng gào thét bi thương lúc bọn chúng tụ họp.

Đương nhiên là bị giết không ít.

Bên trong vô biên hắc triều, xuất hiện một kẽ nứt cực đại. Giống như một "khe nứt" vô biên, thủy triều đến đó đề rơi vào hư không. Lúc nuốt hết vô số oán trùng hận hồn, tay chân cụt lủn, xương cốt mục nát, cũng hiển thị chân thân của cự thú thần bí này...

Đó là một dị thú hình trâu cực lớn, thân dài mấy trăm trượng.

Đầu nó màu trắng, trên mi tâm chỉ có một con mắt dựng thẳng đứng, bốn vó đạp không, cường kiện mạnh mẽ, cái đuôi lại là một con ác xà màu đen, vẫn còn đang phun ra nuốt vào xà tín.

"Khụ khụ khụ, khụ! Khụ! Khụ!"

Trong nháy mắt nhìn thấy con dị thú này, Phương Hạc Linh bỗng nhiên ho khan kịch liệt.

Vương Trường Cát liếc gã một cái, tiện tay vỗ nhẹ một cái, một đạo lôi quang màu đen vượt không xuất hiện, không chút tiếng động, bay thẳng đến chỗ Phương Hạc Linh.

Tâm tình lúc nhìn thấy đạo lôi quang này của Phương Hạc Linh rất khó miêu tả.

Hơn nữa, nhìn đạo lôi quang này... Gương mặt này.

Mỗi một bắp thịt trên người gã đều đang kháng cự, con ngươi của gã hầu như đã co rút cực hạn, nhưng mà gã vẫn đứng yên, chịu một đạo lôi quang này.

Lôi quang màu đen rơi xuống người Phương Hạc Linh, lặng lẽ nổ tung. Lôi quang lấp lánh, một sợi khói màu vàng ố toát ra khỏi đỉnh đầu Phương Hạc Linh, sau đó tản đi...

Gã cũng ngừng họ rồi.

Lúc này gã mới biết rằng, Vương Trường Cát là đang khu dịch cho gã.

Dị thú hiện tại đang va chạm với lồng thần quang, chính là quái vật "chạm nước tất khô cạn, chạm cây tất khô héo", sự tồn tại mang tên "Phỉ","xuất hiện thì thiên hạ xảy ra đại dịch"

Mà ai cũng biết rằng, truyền nhân Cách thị thờ phụng Phỉ thú ngàn năm, thiên kiêu tên là Cách Phỉ kia... Lúc này chỉ còn là một tờ da người nằm co quắp.

Bôn ba cực khổ, chiến đấu hăng hái bỏ mình, sau đó chỉ cầu gặp mặt một lần.

Vận mệnh tàn khốc cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.

Những người ở đây, thật ra cũng không ai biết, lúc Thiên Khuynh trước đây, Cách Phỉ có thành công rời đi hay không. Sau khi chỉ còn là một tờ da người, có phải Cách Phỉ đã thật sự chết ở Sơn Hải Cảnh hay không. Nhưng Cách thị và Phỉ, hình như đã định là vô duyên. Từ trước đến nay, từ Họa Thủy đến Sơn Hải Cảnh, đều luôn không công mà về.

Cái tên Cách Phỉ này, cũng vì vậy mà hiện lên một sắc thái buồn tình tự nhiên.

Nhưng trong hiện thế rộng lớn vô ngần, chỉ một Cách gia, là sự tồn tại nhỏ bé không đáng kể.

Sông dài cuồn cuộn chảy về đông, Cách Phỉ Việt quốc, thậm chí không được tính là một đóa hoa sóng.

Ở trong lòng mọi người, cũng không thể nhấc lên gợn sóng gì.

Đấu Chiêu chém ra một kẽ nứt, nhanh chóng bổ đôi hắc triều, hiển lộ dáng vẻ Phỉ thú, lại không thể tổn thương Phỉ thú chút nào, ngay cả một vệt xước cũng không để lại. Dù sao cũng là dị thú có thực lực Thần Lâm hàng thật giá thật. Nếu phải đấu, thì so với Cách Phỉ bị phụ thể trước đó, cũng không hề yếu hơn. Một đao Thiên Phạt, tất nhiên chưa đủ.

1343 chữ