← Quay lại trang sách

Chương 2437 Tranh độ (3)

Giọng Hỗn Độn điên cuồng kêu gào: "Những con thú hai chân dơ bẩn này, xem thế giới của chúng ta như đồ chơi, xem sự sống chết của chúng ta như trò chơi, chúng ta phải cho bọn chúng biết, cái giá của việc đùa giỡn với mạng sống!"

Bên trong hắc triều, có từng tiếng từng tiếng thú gầm hưởng ứng!

"Tự do!" Hỗn Độn rống to!

Hắc triều vô biên, nhấc lên sóng lớn!

Bất luận là Vương Trường Cát hay là Đấu Chiêu, hay là Chúc Duy Ngã, biểu cảm của ai cũng trở nên rất ngưng trọng.

Hắc triều nhìn không đến điểm cuối này, ngay cả cảnh tượng tận thế cũng che khuất luôn rồi.

Những người bị vây khốn trên ngọn núi trung tâm, ngoại trừ nhìn thấy hắc triều, nhìn thấy những... dị thú cường đại, cùng hung cực ác kia ra thì chẳng nhìn thấy gì khác nữa.

Nhưng mà cũng vào lúc này, có ánh sáng xuất hiện.

Tia sáng kia ra đời trong vô tận ác niệm, ra đời trong hoàn cảnh oán khí bộc phát. Không hề quyết liệt thiêu đốt, nhưng rất kiên quyết, lại vô cùng có lực xuyên thấu. Xuyên qua cuồn cuộn hắc triều, khiến cho những người trên ngọn núi trung tâm cũng có thể nhìn thấy.

Một tia, hai tia, ba tia...

Vô số tia sáng, chiếu rọi bên trong hắc triều!

Ánh sáng này có hình dạng, đủ loại tư thái.

Có hình đảo, có hình núi, cũng có hình biển.

Giống như trong đêm dài đằng đẵng, xuất hiện một chiếc đèn cung đình.

Vô số "ngọn đèn", nối liền nhau.

Chúng là những hòn đảo đơn độc bên trong hắc triều, ở trong vô số oán niệm hận hồn, gắn kết sức mạnh của thế giới đang bên bờ sụp đổ này.

Bọn chúng là hình chiếu của những đại thần trạch Sơn Hải Cảnh!

Chúc Cửu Âm vẫn luôn trầm mặc, rốt cuộc vào thời khắc này, triển hiện cách ứng phó của nó.

Vừa ra tay, liền dùng vô số thần trạch, soi rọi hắc triều!

"Gầm!" "Gầm!"

Thần trạch tiềm ẩn bên trong hắc triều...

Trong lúc nhất thời khiến tiếng thú gầm vang lên liên tiếp.

Nếu như có người có thể nhìn thấy toàn bộ Sơn Hải Cảnh, là có thể phát hiện, hàng ngàn hàng vạn thần quang thu lại, chỉ còn nhìn thấy gió lốc thổi tan hắc tuyết.

Mọi thứ đều trở nên tĩnh mịch trong tận thế, thiên tai cũng chỉ còn tịch mịch độc tấu.

Chỉ có phía trước ngọn núi trung tâm, hai phe giương cung bạt kiếm.

Tiếng hô tràn đầy sát khí, ầm ĩ vang trời.

Toàn bộ sơn thần hải thần của Sơn Hải Cảnh, không đi theo Hỗn Độn, liền đi theo Chúc Cửu Âm.

Thế giới này rộng lớn như vậy, nhưng không một vị nào có thể đứng ngoài cuộc.

"Chúc Cửu Âm!"

Hỗn Độn ngồi trên lưng Cổ Điêu liên tục gầm lên: "Vì để nhìn thấy ngươi một lần, ta đã nhịn chín trăm năm! Sao ngươi lại sai khiến khôi lỗi phế vật này, tượng bùn tượng gỗ này đến gặp ta?"

Mọi người trên ngọn núi trung tâm đều im miệng thờ ơ không nói.

Những sơn thần hải thần kia, cũng không ai có thể tham gia vào cuộc đối thoại giữa hai người này.

Nhưng mà, không có tiếng trả lời.

Giống như trăm ngàn "ngọn đèn" bên trong hắc triều, là lời hồi đáp duy nhất của Chúc Cửu Âm.

Đây là đáp án không lời.

Giống như đang nói Hỗn Độn nó.

Nói rằng mấy trăm năm chờ đợi, mấy trăm năm trù tính, mấy trăm năm phấn đấu của nó...

Không xứng được đáp lại!

"..."

Hỗn Độn lại thần kinh cười rộ lên.

"Ngao man."

"Đúng là ngạo mạn.

Nó ngồi ngay ngắn trên tấm lưng lông vũ rộng lớn của Cổ Điêu, xuyên qua đầy trời hắc tuyết, dáng vẻ nó xấu xí mà khô khan. Một đôi mắt vô thần, mội đôi tai không nghe được âm thanh rủ xuống, một chiếc mũi không ngửi được mùi vị...

Còn thêm một cái bụng nhô cao.

"Đừng tưởng rằng... Ngươi là người duy trì trật tự của thế giới này, liền có thể sánh ngang với vị sáng tạo ra thế giới này kia"

Nó dùng cặp vuốt gấu cồng kềnh kia, đưa lên chiếc bụng nhô lên cao cao của mình, bất chợt xé mở...

Trong tiếng kêu tai quái chói tai, vô số quạ đen mắt đỏ bay ra khỏi bụng nó!

Quạ bay đầy trời.

Mắt của bọn chúng đỏ tươi như máu.

Bọn chúng có con bay lên trời cao, há mồm đớp hắc tuyết, nuốt từng ngụm lớn.

Có con như mũi tên nhọn, phóng vào bên trong hắc triều, trong chốc lát biến thành một phần của hắc triều.

Mà phần lớn, chính là như mưa rơi, đập vào lồng thần quang...

Bộp! Bộp! Bộp!

Cả người nát bấy.

Biến thành từng đám đĩa tròn màu đen! Chính giữa mỗi một chiếc đĩa màu đen, đều có một chấm đỏ tươi. Giống như một con mắt, đang lạnh lẽo nhìn chăm chú vào mọi người.

Những con quạ mắt đỏ chui ra từ bụng Hỗn Độn, cũng có dáng vẻ điên cuồng giống như nó.

Giống như đang thăm dò những cách chết khác nhau vậy.

Chỉ trong nháy mắt, trên đỉnh lồng thần quang, đã dán lên hàng ngàn dĩa tròn màu đen, giống như từng miếng từng miếng cao bôi lên da chó. Vừa khó coi, lại vừa tà ác quái dị.

"Đây là đang làm gì vậy?" Tả Quang Thù lẩm bẩm hỏi.

"Lui lại trong sơn đạo đi" Vương Trường Cát nói một câu như vậy, liền đi về hướng sơn đạo.

"Lùi về phía sau!" Khương Vọng hô lên: "Đều lui về trong sơn đạo đi!"

Phía sau tấm bia đá cổ xưa này, là một sơn đạo quanh co dẫn thẳng lên núi.

Nơi mà mọi người đang đứng, là trước tấm bia đá, thuộc về bãi đất tróng dưới chân ngọn núi trung tâm.

Cả tòa ngọn núi trung tâm, đều được phủ một tầng âm ảnh, khiến người ta nhìn không rõ lắm.

Cho dù lồng thần quang lớn như thế bao trùm toàn bộ ngọn núi trung tâm, thì mức độ cao rộng, cũng khó mà tính toán được. Nhưng có thể thấy điểm cuối của lồng thần quang, lại không nhìn thấy được đỉnh của ngọn núi trung tâm.

Giống như lúc ngươi muốn xem chỗ kia, thì nó đã không thấy tăm hơi. Cũng không ai nghi ngờ về việc này. Nó không xuất hiện trong tầm mắt, cũng không xuất hiện trong tưởng tượng.

Có lẽ chỉ có cầm lấy Ngọc Bích, đi đến cuối sơn đạo, chân chính tiến vào ngọn núi trung tâm thì mới có thể nhìn thấy diện mạo chân chính của ngọn núi này.

Giây phút này, trên đỉnh của lồng thần quang càng lúc càng có nhiều "bánh quạ" dán lên, thần quang rực rỡ đang bị khinh nhờn. Cả đám ba bước hai bước, bước lên sơn đạo.

Phương Hạc Linh ngửa đầu nhìn lại.

Lồng thần quang vẫn chưa bị phá vỡ, nhưng có những miếng "bánh quạ" này tồn tại, nó chỉ còn là thùng rỗng kêu to mà thôi! Tuyết có thể vào, hắc triều đương nhiên cũng có thể vào.

Hắc triều có thể vào, những... dị thú cường đại cấp bậc Thần Lâm kia, bao gồn cả bổn tôn Hỗn Độn, tất nhiên là không cần phải nói đến.

ngọn núi trung tâm chẳng mấy chốc có thể tuyên cáo rằng đã bị công phá! Cho dù lồng thần quang vẫn tồn tại như cũ, cho dù bên trong hắc triều, dị thú thuộc hai phe trận doanh vẫn còn đang giàng co.

Hỗn Độn giết vào ngọn núi trung tâm rồi, tiếp theo sẽ thế nào?