Chương 2441 Chỉ có phương nam không thần phục (2)
Chúc Cửu Âm và Hỗn Độn làm lãnh tụ hai bên, đều lựa chọn đánh giáp lá cà.
Ngay bên ngoài lồng thần quang, đúng lúc mọi người đang khẩn trương nhìn chăm chú.
Gần trăm dị thú cấp bậc Thần Lâm chém giết lẫn nhau!
Chỉ là một cú va chạm, cũng đã tạo thành nguyên lực loạn lưu khinh khủng.
Tiếng hô, tiếng gào thét, tiếng kêu khàn khàn, tiếng thuật pháp thần thông va chạm, tiếng tay chân đứt gãy, máu tươi văng tung tóe...
Vô số âm thanh trong nháy mắt đan xen cùng một chỗ!
Tả Quang Thù thở ra một hơi thật dài: "Rõ ràng chỉ là một đám dị thú chém giết nhau, lại khiến cho ta có chút không đành lòng nhìn!"
Nguyệt Thiên Nô chấp tay hành lễ, đọc thầm kinh văn.
"Bởi vì thứ mà bọn chúng tranh đoạt chính là sinh mạng và tự do, chẳng khác gì với những thứ mà nhân tộc tranh thủ suốt ngàn vạn năm qua. Khương Vọng vừa nói, vừa nhìn chằm chằm Tam Xoa.
Trong chiến cục hỗn loạn. Tam Xoa rất giảo hoạt ỷ đông hiếp yếu, cùng với hai dị thú Thần Trạch khác vây công một dị thú hình dạng như hổ trên lưng có hai cánh, tạm thời không cần giúp đỡ.
"Đừng đứng sững ra như vậy" Chúc Cửu Âm nét mặt uy nghiêm bỗng nhiên nhìn xuống chân núi: "Bọn ngươi cũng nên vì sự an toàn của mình mà chiến đấu, không phải sao?"
Những người chen chúc trên sơn đạo, mặc dù không ai đạt được Thần Lâm, nhưng mỗi người đều có sát lực không tầm thường, dưới sự che chở của lồng thần quang, cũng đủ để nhúng tay vào cuộc chiến.
Tâm tình hiện tại của bọn họ... Chúc Cửu Âm cũng không để ý đến.
Thật ra cũng không cần để ý đến.
Không ai có thể dùng an toàn của mình để tranh hơn thua.
Một khi thế giới Sơn Hải Cảnh sụp đổ, đối với những người thí luyện này mà nói, không chỉ toàn bộ thu hoạch của chuyến đi này bị mất sạch, mà bản thân họ cũng phải gặp những nguy hiểm khó lường.
Cho nên cho dù trong lòng có nhiều bất mãn hơn nữa. Mọi người đang ở trên sơn đạo cũng trong nháy mắt tản ra, hiển hiện thần thông, bắt đầu tham dự cuộc chiến.
Khương Vọng xa xa liếc nhìn Hỗn Độn một cái, cũng không nói gì. Tiện tay bắn ra một chuỗi diễm tước, bắn lên người đối thủ của Tam Xoa.
Trận chiến tiến hành đến hiện tại, ai cũng nhìn thấy xu hướng suy tàn của Hỗn Độn.
Chúc Cửu Âm sâu không lường được, vững vàng khác thường.
Sau khi xuất hiện, mỗi một lần phản kích, đều vừa vặn đánh vào điểm yếu của Hỗn Độn.
Hơn nữa hoàn toàn không để cho Hỗn Độn bất cứ cơ hội nào.
Rõ ràng là tình cảnh chiếm ưu thế, số lượng dị thú Thần Trạch, vượt xa số lượng dị thú làm phản, nó vẫn chọn cách mang tính mạng dị thú Thần Trạch liên kết với lồng thần quang, bức bách dị thú Thần Trạch tử chiến. Trực tiếp dùng tính mạng uy hiếp, đi chống lại những kẻ theo đuổi tự do.
Rõ ràng có thể đánh tan bọ cánh cứng do hắc triều tụ lại của Hỗn Độn trong nháy mắt, trong lúc hai phe trận doanh đánh giáp lá cà lúc này, tình huống dị thú Thần Trạch hai đánh một, ba đánh một xuất hiện không ít, trước mắt đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối. Chúc Cửu Âm vẫn không để cho những người thí luyện trên ngọn núi trung tâm này nhàn rỗi, thúc giục bọn họ gia nhập trận chiến.
Phong cách bố cục của nó vô cùng lãnh khốc, cũng không cố kỵ cảm thụ của người bị nó thúc giục. Trực tiếp ném ra một lý do khiến ngươi không thể nào cự tuyệt, để cho ngươi chọn, bức bách ngươi nhất định phải làm điều nó muốn.
Có lẽ cũng chính vì vậy, Hỗn Độn mới thù hận nó như thế...
Nhưng mà lãnh khốc cũng triển hiện hiệu quả lãnh khốc.
Thế cục toàn trận chiến, nghiêng về phía Chúc Cửu Âm một cách tuyệt đối, hơn nữa xem ra không có bất cứ cơ hội thay đổi nào.
Châu chấu quanh người Quy Dư đã bị ăn mất chẳng còn con nào, một tai đã bị trực tiếp cắn đứt.
Chín đầu của Cửu Phượng, cũng không có cái đầu nào có thể ca xướng. Ước chừng có bốn dị thú Thần Trạch đang bao vây nó chặt chẽ.
Phỉ thú dưới sự oanh kích liên tiếp không ngừng của ba dị thú Thần Trạch, không ngừng lùi về phía sau...
Dưới tình thế như vậy, Chúc Cửu Âm lại đổi thành khuôn mặt nam tử trung niên uy nghiêm lớn tiếng nói: "Lần bình loạn này, chỉ giết kẻ đầu đảng tội ác. Người nào phục chịu thần danh, sẽ bỏ qua chuyện cũ! Ta dùng cái tên Chúc Cửu Âm, đặc xá cho các ngươi, lời này Sơn Hải làm chứng, tất không thay đổi!"
Bên ngoài lồng thần quang, hắc triều rốt cuộc một lần nữa cuốn trở về, những lực lượng oán niệm hận hồn này, có thể bổ sung một lượng lớn cho những dị thú bên phe Hỗn Độn. Càng các thể áp chế ảnh hưởng của Thần Trạch.
Nhưng vẫn có không ít dị thú làm phản, ánh mắt đã xảy ra biến hóa.
"Là đặc xá hay là lần nữa đeo lên gông xiềng? Chúc Cửu Âm nói không rõ ràng, các ngươi cần phải thấy rõ ràng!"
Hỗn Độn tiếng truyền tám phương: "Đừng ngại tự hỏi chính mình, các ngươi muốn vì mình mà giãy giụa, chém giết vì tự do, hay muốn giống như những kẻ nô lệ không thể không liều mạng chém giết này, sống chết đều bị nắm trong tay Chúc Cửu Âm?! Chúng ta đã ngủ đông nhiều năm như vậy, chịu đựng thống khổ nhiều năm như vậy, đi đến bước này rồi, sao có thể làm nô lệ!!" "Phải không!?" Chúc Cửu Âm đổi thành khuôn mặt trẻ con khó phân giới tính, cười nói: "Hỗn Độn ơi là Hỗn Độn, ngươi mặc dù xấu xí không chịu nổi, hung tàn khó kể, lại cực kỳ đề cao chính mình! Ngươi mặc dù bạo ngược, mặc dù điên cuồng, nhưng ngươi là một đại anh hùng, đại hào kiệt, là như vậy phải không?"
Nó chiếm cứ đỉnh núi, đột nhiên nghiêng đầu nói: "Vương thú Họa Đấu, ngươi có nhớ được một màn này không!"
Đang "dã đấu khó khăn", Tam Xoa nâng mắt lên nhìn, chỉ thấy trên không trung xuất hiện một màn sáng màu vàng kim. Bên trong màn sáng, một con thần điểu một chân đang phun ra hỏa diễm, tàn sát bừa bãi một hòn đảo cực lớn. Trên bãi đất trống trên hòn đảo, đàn thú Họa Đấu đang tụ tập một chỗ, dùng u quang đối kháng liệt hỏa. Con thần điểu một chân kia ngừng phun lửa, chỉ bay qua. Bắt lên một con Họa Đấu con, vỗ cách liền bay xa. Hình ảnh trong màn sáng đó xoay chuyển, thần điểu một chân đứng trong sơn động u ám, ngậm lấy một cái xương sọ chó nho nhỏ, giống như đờ đẫn một hồi. Một sợi ám quang hỗn loạn, từ sau đầu nó bay ra, tiến vào trong vách động. Thần điểu một chân nhổ xương sọ trong miệng ra, hơi hơi nghi hoặc bay ra bên ngoài.
Màn sáng màu vàng kim lúc đó biến mất.
Quang ảnh biến ảo ngắn ngủi mà nhanh chóng, từ đầu đến cuối, cũng chỉ nói về một câu chuyện vô cùng đơn giản.