Chương 2454 Mặt Trời Rực Rỡ, Vạn Sự Đều Đáng Yêu (2)
Tu hành đến quên cả thời gian.
Nhật nguyệt gần như chậm lại.
Thời gian trong con mắt của tình nhân, thì cũng giống như vậy...
Khi Tả Quang Thù rốt cuộc nhớ tới lão đại ca của y, lúc mà y nhẹ nhàng nhảy nhót bước vào trong phủ. Khương đại ca của y đã ở dưới sự chỉ đạo của lão quốc công, luyện tập cơ bản cả Họa Đấu Ấn và Tất Phương Ấn qua một lần.
Không thể nói là hoàn toàn nắm giữ, nhưng cũng đã có thể lấy ra sử dụng để đối phó với những trận chiến thông thường rồi.
Chân truyền một câu nói, giả truyền cả vạn quyển sách.
Có người chỉ điểm cùng không người chỉ điểm, là khác biệt một trời một vực.
Tuyệt thế ấn pháp do Hoàng Duy Chân truyền lại tối tăm và huyền ảo đến thế, nhưng dưới sự chỉ điểm của Hoài quốc công, lại dễ hiểu hệt như tam tự kinh vậy.
"Quay về rồi?"
Ngay khi Tả Quang Thù vội vàng quay người lại, cất bước muốn đi ra ngoài, thì bên tai truyền đến thanh âm như vậy.
"A, quay về rồi!" Tả Quang Thù ngoan ngoãn quay người lại, rất có lễ phép chào hỏi: "Chào gia gia, chào Khương đại ca"
Y dè dặt nhìn gia gia, có chút thấp thỏm.
Vừa mới kết thúc cuộc thí luyện ở trong Sơn Hải Cảnh, đã chạy ra ngoài không có ở nhà, nghĩ thế nào đi nữa thì kiểu gì cũng bị mắng cho một trận.
Nhưng Tả Hiếu lại chỉ cười híp mắt nhìn y một chút.
"Tự đi biệt viện nghỉ ngơi đi. Lão quốc công khoát tay một cái: "Ta với Khương đại ca nhà ngươi, còn có một chút vấn đề trong tu luyện cần thảo luận.
Tả Quang Thù có chút chần chờ xoay người nói: "Vậy ta... đi nha?"
Rầm rầm!
Chỉ là hai chân vừa mới bước ra ngoài, viện môn đã ngay lập tức khép lại.
Để cho Tả Quang Thù cảm thấy sững sờ một chút.
Ta chỉ mới ra ngoài đi vòng một vòng... đã xảy ra chuyện gì vậy?
Y cũng không dời đi ngay, vẫn dừng chân ở bên ngoài cửa, nghe thêm một trận.
Trong sân truyền tới thanh âm thỉnh giáo nghiêm túc của Khương đại ca, và tiếng cười hòa ái của lão nhân thỉnh thoảng vang lên.
Y bỉu môi. Từ xưa đến nay, lúc chỉ điểm mình tu hành, lão nhân gia cũng chưa từng cười như vậy đâu... Nhưng trong lòng cũng không tồn tại cảm giác ghen tỵ gì cả, chẳng qua y lại đột nhiên nghĩ đến... lần này đi Sơn Hải Cảnh lâu như vậy, nhất định mẫu thân y cũng đã chờ đợi đến sốt ruột rồi!
Tả Quang Thù lắc người rời đi.
Gót chân như bôi dầu vậy, chạy từ nơi kia đến nơi này, rồi lại từ nơi này chạy sang tới một nơi khác.
Viện tử nơi mẫu thân y sống, nếu nói là sân, thì thà nói nó là một tòa cung điện với mô hình thu nhỏ đi.
Nhưng thật ra, năm đó khi lập gia đình, Sở thiên tử đặc biệt hạ chỉ, phái một nghệ nhân bậc thầy, tái hiện lại toàn bộ Thiều Điện - nơi ở của Ngọc Vận trưởng công chúa ở trong hoàng cung tại phủ Hoài quốc công.
Sợ rằng muội muội của mình sau khi gả ra ngoài không quen chỗ.
Cho nên tên của viện tử này, gọi là Thiều Viện.
Nghe nói khi phụ thân vẫn còn, thỉnh thoảng Sở thiên tử sẽ đến đây làm khách.
Nhưng Tả Quang Thù đã không có ấn tượng gì.
Đại Sở trù phú ngàn dặm, đếm không hết những câu chuyện của anh hùng hào kiệt, đọc không hết những bản hùng ca bất tận Cũng không có quá nhiều người sau khi chết đi vẫn được nhớ đến.
Tả Quang Thù chạy thật nhanh, chỉ trong chớp mắt đã xông vào bên trong Thiều Viện.
Bên trong Thiều Viện có một hoa viên được vây quanh bởi lồng lưu ly.
Sự lưu động của không khí vận hành nhờ vào pháp trận, bên trong lồng lưu ly luôn được giữ tại một nhiệt độ hằng định...
Nói ra thì rất khó có người sẽ tin tưởng.
Sở thích của Ngọc Vận trưởng công chúa của Đại Sở không phải là kỳ hoa dị thảo gì cả, mà lại là con kiến.
Một hoa viên vô cùng đắt đỏ, mỗi tháng đều làm tiêu tốn một lượng kim tiền rất lớn, thật ra lại là nơi mà trưởng công chúa nuôi dưỡng sủng vật.
Nghe nói, bởi vì khi bà ấy còn bé thường phải chờ đợi ở trong cung một mình, vô cùng cô đơn lạnh lẽo, phải thường xuyên nhìn kiến dọn nhà để giết thời gian. Từ từ liền nuôi dưỡng ra một sở thích kỳ quái như vậy. Mà vị phụ thân đại nhân của Tả Quang Thù, vị danh tướng của Đại Sở đã chết trên chiến trường – Tả Hồng kia, bởi vì thê tử thích con kiến, đã tiêu hao rất nhiều công sức và tiền bạc, lục soát khắp thiên hạ, để tìm ra loại kiến xinh đẹp nhất thiên hạ Kiến Phượng Văn Miên Hoa.
Loại kiến này vô cùng yếu ớt.
Không chịu được lạnh, cũng không chịu được nóng. Không phải cam lộ thì không uống, không phải danh hoa thì không ăn, không ăn cũng không được, ăn nhiều cũng không được...
Nuôi nó còn quý hơn cả việc mua nó.
Nhưng phủ Hoài quốc công cũng cứ như thế nuôi nó, dùng cả một vườn danh hoa, để nuôi một ổ kiến như vậy.
Trong phủ quốc công có mười hai người hầu, không cần làm gì cả, chỉ cần đặc biệt phục vụ một ổ kiến Phượng Văn Miên Hoa đó.
Thậm chí, chỉ cần Tả Hồng có thời gian rảnh rỗi, đều sẽ tự mình đi chăm sóc bọn nó.
Nghe nói...
Nghe nói.
Mẫu thân luôn nói.
Cho nên Tả Quang Thù cũng nhớ được đứt quãng một ít.
Y chưa từng tham dự vào câu chuyện của phụ thân và mẫu thân, nhưng trong đầu lại có thể xuất hiện rất nhiều hình ảnh. Đều là những hồi ức dài đằng đẵng của mẫu thân.
Y không thể nhớ rõ ràng được hình dáng của phụ thân. Nhưng thỉnh thoảng lại luôn có thể nhớ tới một màn như vậy Bản thân bị một bàn tay sần sùi thô ráp nắm ở sau cổ, giống như là cắm mạ, cắm thẳng bản thân xuống trước hoa viên bị phá hoại này.
Ca ca ở bên cạnh... Cũng giống như vậy.
Bóng người cao lớn nắm giữ cả hai huynh đệ bọn họ ở hai bên, mặt mũi luôn bị một tầng ánh sáng che mờ, nhìn không rõ lắm, nhưng y vẫn luôn nhớ được thanh âm kia—– "Không quét được một phòng, thì làm sao quét được thiên hạ? Đến ngay cả mẫu thân cũng không dỗ dành được, thì dựa vào cái gì để điều binh khiển tướng, thu phục được lòng người? Hai tên nhóc nhà ngươi, dám chọc mẫu thân các ngươi tức giận, thật không coi Tả mỗ ta ra gì mà! Nhớ kỹ nhiệm vụ của các ngươi ngày hôm nay, phục vụ tốt ổ kiến này vào! Nếu như có một con bị bệnh mà chết, thì..."
Thì là cái gì nhỉ?
Tả Quang Thù nhớ, sự trừng phạt đó hình như là đánh lòng bàn tay.
Nhưng ca ca nói không phải đâu, sự trừng phạt là thu lại một tháng tiền tiêu vặt của hai huynh đệ bọn họ.
Mặc dù khi đó, y cũng không thể hiểu nổi, tại sao người thi hành màn trừng phạt thu tiền tiêu vặt của hai huynh đệ này, lại là ca ca...
Tả Quang Thù nhớ.
Khi đó ca ca luôn là người nói: "Nhiệm vụ nặng nề thế này giao cho đệ nhé"
Mà mình luôn là quy quy củ củ hành quân lễ: "Tuân lệnh!"
Sau đó ca ca liền giống hệt như một làn khói biến mất không thấy tung tích.
Mà bản thân y lại tự mình trông coi một lồng lưu ly kiến Phượng Văn Miêu Hoa xinh đẹp, xem đến vô cùng say mê, ngẩn ngơ cả một buổi chiều.
Đó quả thật là một buổi chiều rực rỡ.