← Quay lại trang sách

Chương 2486 Đã từng gặp (3)

Tội Vệ cầm lấy một cái, liền biết tỉ lệ không sai, tiện tay bỏ chúng vào chiếc rương đang mở bên cạnh, cầm lấy nhập thành giản và bút, liền tận chức tận trách bắt đầu ghi chép.

Vừa viết vừa hỏi: "Mua bao lâu?"

Chế độ mệnh kim của thành Bất Thục, đương nhiên không phải chỉ cần nộp tiền một lần liền có thể ở cả đời, mà là căn cứ thời gian tác dụng mà dần dần giảm bớt.

Ví dụ như Trương Tam dùng một trăm viên đạo nguyên thạch, mua thời gian mười ngày.

Vậy thì mỗi ngày sẽ tiêu hao mất mười viên đạo nguyên thạch.

Lý Tứ nếu như muốn giết Trương Tam, ngày thứ nhất, số tiền chuộc cần phải đưa, là một trăm viên đạo nguyên thạch. Ngày thứ hai, phải trả chín mươi viên đạo nguyên thạch. Đến ngày thứ mười, thì chỉ cần trả đủ mười viên đạo nguyên thạch là đủ.

Cho nên lúc này Tội Vệ mới hỏi như vậy.

Người tới hiển nhiên cũng biết quy củ, hơn nữa đã suy nghĩ qua, rất bình tĩnh nói: "Bốn mươi ngày.

"Ba khối rưỡi nguyên thạch, mua bốn mươi ngày. Vậy thì ba khối rưỡi nguyên thạch, tương đương ba vạn năm ngàn viên đạo nguyên thạch, một ngày là..." Tội Vệ cắn đầu bút, rất lao lực tính nhẩm."Chờ... chờ đã, ta vẫn chưa nói hết!" Người đó vừa nói, vừa lấy ra một túi đạo nguyên thạch từ trong hộp trữ vật:

"Ở đây có hai mươi bảy viên đạo nguyên thạch, cũng tính vào trong mệnh kim của ta.

Cho dù Tội Vệ sắc mặt suy sụp nửa ngày, nhưng vẫn rất tuân thủ quy củ, nhanh chóng kiểm tra một ít đạo nguyên thạch sau đó tiếp tục nói: "Tổng cộng là ba vạn năm ngàn lẻ hai mươi bảy viên đạo nguyên thạch, trừ cho..."

"Còn nữa, còn nữa. Người tới vội vàng hô ngừng, lại lấy ra mấy thỏi vàng ròng, ôn hòa cười nói: "Hai mươi lượng vàng ròng, xin tính gộp vào luôn"

Tội Vệ đã tính đến đầu to váng não, tính đến nổ đom đóm mắt, dứt khoát ngừng viết, tức giận hỏi: "Còn gì nữa không?"

Quả thật vẫn còn.

Người tới lại lấy ra một xâu mai hoàn tiễn đang lưu thông ở Chúc quốc.

Lại lấy ra thêm mấy thỏi bạc.

Cuối cùng nhét luôn cái hộp trữ vật trống rỗng vào tay Tội Vệ: "Đều gộp vào!"

Chân mày của Tội Vệ nhíu chặt, nhưng vẫn kiểm tra xâu tiền, lại kiểm tra mấy thỏi bạc, sau đó tinh tế đánh giá hộp trữ vật một lúc, rất chân thành ước định: "Cái hộp trữ vật này của ngươi cũ quá rồi, trận văn cũng đã mờ đi nhiều... Chỉ có thể bán được sáu phần mười thôi, tính ra là sáu ngàn đạo nguyên thạch. Ngươi có đồng ý không?"

"Đương nhiên" Người tới cười cười: "Nhập gia tùy tục, vào thành tuân theo quy củ. Ngài tính toán, chắc chắn không sai!"

Vừa nói, hắn ta lại bắt đầu cởi quần áo, trực tiếp cởi áo ngoài ra, nhét vào tay Tội Vệ: "Cái này cũng gộp thêm vào"

Sau đó khom lưng bắt đầu cởi giày.

"Từ từ!" Tội Vệ gác cổng quen lười biếng này cơ hồ nhảy bật lên: "Ngươi dừng tay cho ta! Á, không đúng, dừng chân! Nơi này của ta lại không bán y phục, y phục và giày của ngươi phải tính thế nào?" "Được một hai mai hoàn tiễn cũng được mà. Người tới chỉ mặc một kiện áo trong, một mình đứng ngoài cửa thành. Gió thổi thân gầy, nhưng mà hắn rất chân thành nói: "Mấy món đồ này của ta đều được làm rất tốt. Lúc mua rất mắc tiền đó!" "Không tính chính là không tính!" Tội Vệ đem áo ngoài trong tay nhét trở lại, mặt tỏ vẻ ghét bỏ: "Ở đây chúng ta không mua y phục, lại càng không mua giày, đã mặc rồi lại càng không mua!"

"Ừm.

.. Được rồi. Người tối lộ vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn rất lễ phép nói: "Vậy thì, là những thứ này, ta không còn vật gì có thể thanh toán được nữa.

Tội Vệ thu những thứ này vào trong rương, nghiêm túc ghi chép lại: "Bốn vạn một ngàn lẻ hai mươi bảy viên đạo nguyên thạch, hai mươi hai lượng vàng ròng, mười ba lưỡng tuyết hoa ngân, hai mươi sáu mai hoàn tiễn... Mua bốn mươi ngày mệnh"

Gã nhìn người trước mặt này, không khỏi cảm khái: "Ngươi là người sợ chết nhất trong số những người ta gặp trong mấy năm nay!"

Hơn nữa so với người vừa vào thành sáng nay, sự khác biệt quá là rõ ràng.

Đối với lời cảm khái khó phân biệt là khen hay chê này, người tới chỉ nở nụ cười, nói: "Cho nên ta sẽ sống lâu một chút, đúng không?"

Bên trong đôi mắt thâm thúy của hắn ta.

Tội Vệ chỉ thấy được sự chân thành, Người này thật sự rất muốn sống lâu một chút.

Rất muốn rất muốn.

Tội Vệ lại không cười được nữa.

"Vào đi thôi" Gã nói.

"Cảm ơn" Nam nhân trẻ tuổi mặc lại áo ngoài, lễ phép nói cảm ơn, liền đi vào trong cửa thành.

Tội Vệ không biết vì sao, lại nói với theo lưng hắn ta: "Mạng của ngươi giá rất cao, bốn mươi ngày này, ngươi rất an toàn!"

"... Cảm ơn"

Cư dân mới vào thành Bất Thục này, lại nhìn thoáng qua tòa thành thị hoàn toàn xa lạ này, nâng bước bước vào trong.

Có lẽ có người nhận ra hắn ta.

Có lẽ không ai nhận ra.

Hắn ta là là thiên kiêu bại trận trước Tần Chí Trăn, Nội Phủ trường Hoàng Hà Hội năm 3919 đạo lịch.

Hắn ta là một trong mười bảy vị thiên tài tham gia thí luyện Sơn Hải Cảnh của Sở quốc, bại trận trước Đấu Chiêu.

Tên của hắn ta là Tiêu Thứ.

Nhưng những chuyện này hiện tại cũng không quan trọng.

Hắn ta hiện tại là cư dân mới của thành Bất Thục, hắn ta phải ở đây, sống hết bốn mươi ngày.

Tù Lâu có bảy tầng, mỗi tầng đều khác nhau.

Kiến trúc của nó đương nhiên rất mỹ lệ, cao hơn toàn bộ những kiến trúc khác trong thành, cũng đủ để khiến nó trở nên đặc biệt và uy nghi.

Nó đã đứng sừng sững ở trung tâm tòa thành này rất nhiều năm.

Nhưng cảm giác mà nó cho người khác, vẫn luôn hơi hơi khiến người ta khẩn trương.

Đứng ở nơi này, khác với việc sống ở nơi này.

Người trên lâu nhìn người, người dưới lâu trải qua nhân sinh.

Lần gặp mặt ở thành Bất Thục này, là chuyện mà cả Khương Vọng lẫn Tiêu Thứ chưa từng nghĩ đến.

Tình cờ lại gặp lại.

Khi Tiêu Thứ cảm nhận có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt yên tĩnh, một dáng người càng khắc sâu kiên cường sau khi trải qua phong sương.

Người đó không phải là một mỹ nam tử hoàn mỹ không tỳ vết.

Nhưng lại có phong tư khác với những người khác.

Hắn ngồi ở đó.

Ngươi có thể cảm nhận được tuổi trẻ, cảm nhận được sức sống cũng như dũng khí như lửa bùng cháy mạnh của hắn.

Ngươi cũng có thể cảm nhận được sự kiên định và thong dong của hắn.

Sự thong dong do trải nghiệm quá nhiều, từng chiến thắng quá nhiều mà có được.

Hắn gánh trọng trách tiến về phía trước chưa từng quay đầu, cho nên kiên định như thế. Ngươi biết hắn có thể tiến thẳng về phía trước, ngoại trừ sinh tử, không có bất luận kẻ nào hay việc gì có thể cản bước chân hắn.