← Quay lại trang sách

Chương 2488 Người tới (2)

Trong lúc nhất thời đều lấy người này làm trung tâm, phàm là những người có thể nhìn thấy y, đều giống như chim giật mình tản đi nơi khác.

Chỉ có một người, ngược sóng mà đi.

Liên Hoàng tết một bím tóc nhỏ, không biết từ đâu, dáng vẻ uể oải chui ra.

Trên người hắn ta mặc trang phục màu đỏ như máu, quả thực có sự tàn khốc của máu tươi. Hắn ta trở tay rút ra một thanh yêu đao hẹp dài hơi cong, nhẹ nhàng vung lên, sát khí đầy đường: "Nhắc nhở một câu. Ở thành Bất Thục, ngươi có thể làm bất cứ điều gì, nhưng nếu như ngươi muốn tới để giết người, thì phải nộp tiền chuộc gấp một vạn lần mệnh kim của người đó... Nếu không, thì sẽ bị coi là kẻ địch của thành Bất Thục ta"

Cường giả Thần Lâm cảnh mới vào thành không nói gì, chỉ đạp không một bước, liền đứng trước người một nam tử cô độc, hai tay trống trơn đang đứng ngoài quảng trường.

Lúc này y mới hỏi: "Vậy sao? Phải không?"

Y tùy tiện hỏi như thế, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm... Tiêu Thứ.

"Con bà nó, ta cảm thấy ta ở đây chẳng có chút mặt mũi nào cả"

Phía sau người này, Liên Hoành một thân trang phục đỏ như máu đuổi theo bay lên, tay cầm yêu đao phi thân hạ xuống, nhìn cái ót của người này, dùng tư thế chiến đấu nói: "Ta cảnh cáo ngươi lần cuối cùng. Nơi đây là thành Bất Thục, ở đây thì phải tuân theo quy củ ở đây!"

Cường giả Thần Lâm rõ ràng là đến vì Tiêu Thứ này trầm mặc một lúc, hình như không ngờ tu sĩ Nội Phủ này lại có sự dũng cảm như vậy.

"Quy củ..." Y gật đầu: "Hình như là nên tuân thủ"

Y quay đầu nhìn về phía Liên Hoành, giọng điệu thoải mái nói: "Ngươi vừa mới nói, tiền chuộc cần phải gấp vạn lần mệnh kim phải không? Mệnh kim của Tiêu Thứ là bao nhiêu?"

Liên Hoành một tay cầm yêu đao. Một tay khác lấy ra Nhập Thành Giản, nhanh chóng liếc mắt một cái, vô cùng nghiêm túc, nói dõng dạc: "Bốn vạn một ngàn lẻ hai mươi bảy viên đạo nguyên thạch, hai mươi hai lượng vàng ròng, mười ba lưỡng tuyết hoa ngân, hai mươi sáu mai hoàn tiễn... Mua mệnh bốn mươi ngày.

Hắn ta bổ sung: "Hôm nay là ngày thứ nhất.

Nét mặt kiên nghị của nam tử Thần Lâm trầm mặc một lát, sau đó kiên định nói: "Trương Tuần ta, có quy của chính mình!"

Quần chúng đều kinh ngạc.

Người này hẳn là đệ nhất nhân dưới ba mươi tuổi của Đan quốc, thiên kiêm Thần Lâm cảnh Trương Tuần!

"..." Liên Hoành cũng kinh ngạc, đương nhiên chuyện mà hắn ta quan tâm cũng không hề giống người khác, thu hồi Nhập Thành Giản: "Ý ngươi là không muốn đưa tiền?"

Trương Tuần lạnh lùng thu hồi mắt, lại nhìn Tiêu Thứ, nói: "Ngươi có thể hiểu theo cách của ngươi.

Lời nói này giống như y đang nói với Liên Hoành, lại giống như đang nói với Tiêu Thứ.

Quả thực mỗi người đều có thể hiểu theo cách của mình, nhưng đều không thể thay đổi kết quả.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Thứ đều vô cùng bình tĩnh nhìn mọi chuyện.

Không nói lời nào.

Thậm chí còn không có bất kỳ tư thế phản kháng nào.

Hắn ta có thể trốn đến nơi này, đã là bỏ ra mọi sự nỗ lực.

Giao sinh tử vào tay người khác, treo trên quy tắc của người khác.

.. Đây không phải là sự lựa chọn mà cường giả nên chọn. Cũng đã là biện pháp duy nhất còn lại của hắn ta, là con đường cuối cùng mà hắn ta có thể đi.

Hắn ta còn đường nào khác có thể đi chứ?

Còn Liên Hoành giận dữ! Hắn ta cầm yêu đao, cả người toát ra sát khí lạnh thấu xương, khiến người ta cảm thấy, sau một khắc hắn ta có thể dùng yêu đao bổ xuống trán của Trương Tuần.

Sau đó hắn ta không hề do dự nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Tù Lâu hô to: "Hảo huynh đệ mau ra đây!

Có người quấy phá Khương Vọng lúc này đang ngồi bên cửa sổ lầu bốn của Tù Lâu:

Khương Vọng nhớ được Tiêu Thứ.

Đương nhiên cũng nhớ được Trương Tuần.

Ở trên Quan Hà Đài, dưới ba mươi tuổi không hạn chế cảnh giới, Trương Tuần là người duy nhất nóng lòng muốn thử một kiếm của Lý Nhất.

Nói y quá mức tự tin cũng được.

Nói y không biết tự lượng sức mình cũng thế. Quyết tâm vì Đan quốc mà liều mạng của y là điều chắc chắn không thể phủ định.

Một người như y, bây giờ lại vượt ngàn dặm, muốn tới tự tay bóp chết một thiên tài khác của Đan quốc.

Chuyện như vậy, thật khiến cho người ta không biết phải bình luận như thế nào.

Nhưng điều khiến cho Khương Vọng không biết nói gì, vẫn là tiếng kêu dắt cổ họng này của Liên Hoành.

Vị huynh đài này, ta chỉ đi ngang qua đây thôi. Chuyện của thành Bất Thục các ngươi, liên quan gì đến ta? Ta lại không thu mệnh kim của người ta mà!

Nhưng Khương tước gia hắn dù sao cũng là một người phúc hậu.

Suy nghĩ một chút đến Chúc sư huynh đã gia nhập thành Bất Thục, lại nghĩ đến những khó khăn mà Tiêu Thứ đã gặp phải, nghĩ đến Tội Quân Hoàng Kim Mặc cũng đang ngồi trong lâu, lại không biết đang suy nghĩ gì... Hắn đoán là Hoàng Kim Mặc có lẽ cũng không muốn trở mặt với Đan quốc, bên phía Trương Tuần, lại không biết có phải nhất định phải giết Tiêu Thứ hay không? Nếu như hắn có thể ra mặt cứu vãn, có lẽ có thể tránh khỏi trận can qua này.

Ý niệm vừa chuyển, liền tiện tay khoác áo choàng lên, người đã nhẹ nhành như lông vũ lướt qua quảng trường, rơi xuống trước người Tiêu Thứ Trong vô số ánh nhìn chăm chú, lần xuất hiện này cực kỳ tiêu sái.

Sự dũng cảm, sự cao lớn, dáng người xuất trần của hắn. Thân hình thon dài anh tuấn căn bản không thể bị một thân ma y che lấp kia. Mặc dù áo choàng che kín người, nhưng một tay đè kiếm, đối mặt với cường giả Thần Lâm, tự có một loại khí độ khiến không ai có thể xem nhẹ: "Trương Tuần, Trương huynh! Có thể nghe người qua đường nói một lời hay không?"

Trương Tuần giương mắt nhìn hắn, nhướng mày nói: "Khương Vọng, ở đây không có chuyện của ngươi! Tay của Tề quốc, còn chưa thể vươn đến Tây cảnh!"

Cư dân thành Bất Thục đứng bàng quan xa xa liền xôn xao.

Tu sĩ thiên hạ, người chưa từng nhìn thấy Khương Vọng có rất nhiều, nhưng người chưa nghe thấy tên Khương Vọng lại rất ít. Trước có danh hiệu hạng nhất Hoàng Hà, sau đó Thiên Hạ Tập Ma, sau đó là được cả Dư Bắc Đẩu và Tam Hình Cung vinh danh là đệ nhất Nội Phủ. Trong một khoảng thời gian rất dài, muốn không nghe đến cái tên Khương Vọng này cũng khó!