← Quay lại trang sách

Chương 2498 Tinh Lộ (2)

Tiêu Thứ đi tới thành Bất Thục ngày thứ mười hai.

Chân trời vẫn chỉ có một điểm sáng kia mà thôi.

Đoàn tử khí kia vẫn bao phủ kín toàn bộ gương mặt của hắn ta.

Hắn ta vẫn ngồi xếp bằng ở nơi đó, vẫn không có bất kỳ động tác nào khác.

Ngày hôm qua như vậy, ngày hôm trước cũng như vậy, cả mười hai ngày qua, ngày nào cũng giống như vậy."Làm cái gì thế? Bảo là muốn dùng bốn mươi ngày đánh vào Thần Lâm, bây giờ cũng hơn mười ngày rồi, mà đến đệ nhất Tinh Lâu cũng chưa xây xong là sao?"

"Có phải hắn ta muốn bỏ cuộc không nhỉ?"

"Giải tán giải tán, nhìn con mẹ nó cái gì! Con ngươi của lão tử cũng sắp trừng đến rơi ra ngoài rồi, mà chả có biến hóa mẹ gì cả!"

"Cái tên vương bát độc tử này rốt cuộc có được hay không đây? Làm ra thanh thế to lớn đến như thế cho đến tận bây giờ, tốt xấu gì thì cũng tiến lên một chút đi chứ!? Chứ không chờ thế này đến xong bốn mươi ngày, có khi Ngoại Lâu Tứ Cảnh còn chưa viên mãn ấy chứ!"

"Có phải hắn ta tính làm Trương Tuần buồn cười đến chết, sau đó nhân cơ hội chạy trốn không đây?" Những người chờ xem kịch hay đều đã phiền não hết cả.

Người trong cuộc chân chính đang bị cái chết trực tiếp đè ép từng ngày, lại vẫn như bức tượng được điêu khắc từ gỗ và đất sét, không có chút động tác nào. Tựa như hắn ta không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì, không cảm nhận được cái gì.

Nếu không phải tử khí trên gương mặt vẫn đang bay lên, thì giống hệt như đã tọa hóa (3) rồi vậy.

(3) Đạo Phật chỉ hoà thượng ngồi chết Vị Tiêu mỗ chỉ đi qua một vòng của Hoàng Hà Hội đã tự cho rằng mình tài giỏi, ngồi ở trên đường chính tu luyện đến ngày thứ hai mươi mốt.

Mức độ tiến triển đánh vào Thần Lâm của hắn ta... vẫn dừng lại ở tòa đệ nhất Tinh Lâu.

Ngày thứ hai mươi mốt, cũng là hai mươi mốt ngày Khương Vọng nghiêm túc tu hành, nghiêm túc đọc thuộc sách.

Việc giao lưu với vị Chúc Duy Ngã đã thành tựu Thần Lâm, đã mang lại ích lợi rất lớn với con đường Thần Lâm của chính hắn.

Chẳng qua là sư huynh đệ hai người thỉnh thoảng nhìn về phía Tiêu Thứ ở bên ngoài lâu, đều có chút không thể hiểu được vấn đề.

Không ai biết được, Tiêu Thứ đang đi con đường như thế nào.

Có thể hắn ta có suy nghĩ của chính hắn ta, nhưng hai mươi mốt ngày không có chút tiến triển nào, bản thân nó đã chính là một loại tuyên cáo tàn khốc rồi.

Khả năng hắn ta có thể thành công đánh vào Thần Lâm, theo thời gian trôi qua càng ngày càng thu nhỏ lại.

Hắn ta ngây ngô ngồi chỗ đó, càng ngày càng giống một câu chuyện tiếu lâm.

Những người ở vị trí kế cận vây xem Tiêu Thứ, đã đổi mấy tốp rồi.

Nếu không phải Tội Vệ của thành Bất Thục vẫn ở kế cận duy trì trật tự, chỉ sợ sớm đã có người không nhịn được đi lên cho hắn ta mấy cước.

Người đến người đi, nhiều lúc giống hệt như mặt trời mọc rồi lại lặn.

Vị tu hành giả họ Tiêu trộm đan trốn tránh, ngồi ngây ngốc trên đường lớn ngày thứ ba mươi.

Hắn ta đã dành vẻn vẹn cả tháng trời để kiến lập lên tòa đệ nhất Tinh Lâu.

Đây quả thực là một loại kỳ quan Xưa nay chưa từng có một ai, cần dùng nhiều thời gian đến như vậy chỉ để thành lập Tinh Lâu.

Những vị tu hành giả thiên tư không nhiều, hay tích lũy không đủ, thì đến cả một điểm tinh quang cũng không thể neo xuống được, sớm đã làm lạc mất một bộ phận thần hồn này rồi, nếu nghiêm trọng hơn nữa, thì toàn bộ lực lượng thần hồn sẽ đều bị dây dưa đến chỗ sâu nhất của vũ trụ, dẫn đến bỏ mình mà đạo cũng tiêu.

Mà phàm là đã neo định được tinh điểm đầu tiên, tiếp theo sẽ đều là thời gian để mài giũa có ai cần mài giũa trong thời gian dài đến như vậy.

- nhưng mà không Từ lúc neo định được tinh điểm đầu tiên cho đến khi thành lập được bộ khung cho Tinh Lâu, tiêu hao mất ba đến năm ngày cũng đã rất hiếm thấy rồi.

Nhưng giống như Tiêu Thứ hao tổn đến tận một tháng mà vẫn không có chút biến hóa nào, thì quả thật chưa nghe qua bao giờ.

"Thật ra trước kia ta chưa bao giờ cảm thấy hắn ta có tích lũy gì để đánh vào Thần Lâm." Chúc Duy Ngã đứng ở bên cửa sổ nói như vậy: "Nhưng bây giờ ta ngược lại lại cảm thấy, hắn ta có thể thành công"

Khương Vọng để sách trong tay xuống: "Tại sao lại nói như vậy?"

Chúc Duy Ngã chỉ hỏi: "Thần hồn của ngươi có thể chống đỡ để ngươi liên tục không ngừng mài giũa Tinh Lâu trong bao lâu?"

Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Đại khái ba mươi bốn mươi ngày đi"

"... Ta nói là, lúc mà ngươi ở thời điểm Nội Phủ Cảnh viên mãn, vừa mới thành lập Tinh Khung Thánh Lâu ấy" Khương Vọng chớp chớp mắt một cái: "Ta nói chính là khi đó mà"

Chúc Duy Ngã thở dài một cái, đưa tay vỗ vỗ vào bả vai của Khương Vọng nói: "Sư đệ, thật xin lỗi. Sư huynh quên ngươi khi còn ở cấp bậc Nội Phủ là đệ nhất trong sử sách. Đáng lẽ ta nên tìm một người bình thường làm ví dụ. Nói ví dụ như Liên Hoành, hắn ta cũng chỉ có thể mài giũa liên tục nhiều nhất chừng mười ngày, thì lực lượng thần hồn đã không theo kịp rồi... Ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?

Khương Vọng cũng lập tức phản ứng lại.

Lúc trước hắn lấy chính bản thân mình để so sánh với người đó, nên không cảm thấy việc Tiêu Thứ dùng thời gian một tháng liên tục để mài giũa Tinh Lâu là một chuyện ly kỳ gì cả. Hắn đã quên mất, chín mươi chín phần trăm người trên cõi đời này, đều không có cường độ thần hồn như hắn!

Hạng Bắc có thể làm được điều này thì không nói, như Tiêu Thứ cũng có thể làm được, hơn thế nữa, hắn ta còn có thể làm được điều này sau khi mất đi lợi thế ở Sơn Hải Cảnh, lại còn lấy cường độ thần hồn đã bị suy yếu đi ba phần để làm nó... Thật sự đáng để thán phục!

"Quả thực ta không hề để ý tới. Khương Vọng đáp.

Chúc Duy Ngã tiếp tục nói: "Lúc trước hắn ta ăn viên đan dược kia, chắc là để bổ sung lại phần thần hồn tiêu hao. Bộ mặt tử khí kia của hắn ta, chắc là biểu hiện của dược lực.

Khương Vọng nói: "Cho dù là có đan dược ủng hộ. Khả năng nắm giữ lực lượng thần hồn của hắn ta cũng phải nói là kiệt xuất. Cho nên đến bây giờ hắn ta vẫn chưa xây dựng hoàn chỉnh xong đệ nhất Tinh Lâu, tuyệt đối không phải là do hắn ta không làm được... Vậy thì cuối cùng hắn ta có kế hoạch gì vậy?"

1309 chữ