← Quay lại trang sách

Chương 2519 Mãng Phu (2)

Cùng lúc khi Khương Vọng tiêu diệt con thủy quỷ này trên người hắn đã phải chịu toàn bộ lực lượng cắn trả của trận pháp Vạn Quỷ Phệ Linh Trận. Gần như ngay lập tức làm mờ nhận thức của hắn, xoắn nát sự phòng thủ đã bị xua tan bởi con quỷ nha, và khiến cơ thể hắn đông cứng. Từ đó chỉ một cái chớp mắt, thế cục lập tức xoay chuyển.

Tống Tang Giản của Đỗ Dã Hổ vẫn ầm ầm không hề dừng lại tiến về phía trước, cuối cùng dưới tình huống khắc nghiệt nhất này, hắn đã đập vỡ ánh sáng không ngừng luân chuyển của Ngũ Thần Thông, đánh nát thân thể của Thiên Phủ, đập vỡ xương ngực của Khương Vọng, hơn nữa vẫn còn tiến về phía trước!

Trong sự đau nhức đó, Khương Vọng lại quay đâu!

Giờ khắc này, hắn đã chống trả lại được hoàn toàn lực lượng cắn trả của Vạn Quỷ Phệ Linh Trận.

Ánh mắt tiếp đón Đỗ Dã Hổ đã ở trong trạng thái gần như điên cuồng, lúc này Đơn Kỵ Nhập Trận Đồ được kéo ra, trong nháy mắt tiến vào cuộc chiến ở tầng diện thần hồn.

Ở bên trong tầng diện thần hồn, Khương Vọng với tà áo xanh mang theo thanh trường kiếm, không chút cố kỵ nào giết vào Thông Thiên Cung.

Sự bảo hộ của Thông Thiên Cung với túc chủ, căn bản không đủ để bảo vệ thần hồn của Đỗ Dã Hổ. Một Đỗ Dã Hổ xuất thân từ Trang quốc, từ nhỏ đến lớn lớn lên ở Trang quốc, nên không có cơ hội gì tiếp xúc với thần hồn bí thuật ở Nội Phủ Cảnh.

Cho nên đây là một trận tỷ thí hoàn toàn nghiền nát.

Chỉ bằng một kiếm, Khương Vọng đã chém nát Đạo Mạch Chân Linh của Đỗ Dã Hổ —— một con xích hổ.

Một kiếm nữa xuất ra, đã trực tiếp suýt nữa khiến cho thần hồn của Đỗ Dã Hổ bị băng giải ngay tại chỗ.

Sau khi ra khỏi tầng diện thần hồn, Tống Tang Giản của Đỗ Dã Hổ đã mất đi lực lượng. Chỉ có điều ác hổ sát đã nhập thân vẫn còn vướng vào thân thể này dưới tác dụng của quán tính. Khương Vọng dùng sự tỉnh táo lớn nhất trong cuộc chiến đấu này, hắn biết rằng mỗi một bước đi của hắn đều không thể mắc lỗi nào. Bất kỳ một lỗi sai nào, cũng có thể tạo thành sự tiếc nuối suốt cuộc đời này!

Cảm thụ đâu đớn do xương ngực gãy cắm vào tim, lưu hỏa đầy trời, Tất Phương giương cánh kia, trong nháy mắt tất cả co rút lại về trong cơ thể của hắn.

Hỏa diễm đỏ rực chảy trong cơ thể, và ánh sáng gần như phản chiếu trên tà áo xanh.

Trong lúc đạo nguyên đã sắp khô kiệt, hắn bắt buộc phải sử dụng hết lực lượng thần thông, để chống đỡ tổn thương mà thân xác hắn phải chịu đựng, đồng thời đánh đuổi binh sát đang tàn phá bừa bãi trong người.

Năm nguồn sáng mãnh liệt lại sáng lên một lần nữa.

Mi mắt khẽ nâng, kiếm quang ánh trong ánh mắt.

Trong nháy mắt này, hắn trực tiếp hiển hóa thân thể Kiếm Tiên Nhân.

Lúc thân quấn lưu hỏa, sương gió khoác vai, sáng lạn đột ngột như có thần huy.

Mà ở trước người hắn, Đỗ Dã Hổ, cả người đã cháy xém, giản rơi, người ngã xuống.

Khí tức sinh mạng nhanh chóng điêu tàn.

Còn bản thân Khương Vọng lửng lơ trên không như tiên nhân hạ phàm, giẫm lên thanh vân, hóa thành cầu vồng, lập tức đi tới góc đông nam của toàn bộ trận pháp - trước mặt là một ngôi mộ nhỏ từ đầu đến cuối không phát sinh biến hóa dị thường nào Tinh Lâu lóng lánh giữa những tinh quang uốn lượn ở phía chân trời cung cấp lực lượng đạo nguyên cho hắn. Vì vậy từ trên xuống dưới, một kiếm khuynh sơn hạ xuống!

Toàn bộ mộ phần đều bị quét sạch sẽ!

Bao gồm đất bùn, đá vụn, hài cốt, cũng bao gồm một con huyết quỷ đang kêu gào thảm thiết không ngừng. Nhưng không có Lâm Chính Nhân.

Nơi này có khí tức của chủ trận giả, có động tĩnh của chủ trận giả, nhưng lại không có sự tồn tại của Lâm Chính Nhân.

Cuộc chiến đã diễn ra tới tận lúc này, cũng đã đạt đến trình độ tàn sát này rồi, thế mà Lâm Chính Nhân vẫn còn để lại một loại ngụy trang quan trọng nhất ở chỗ này!

Khương Vọng không có nửa điểm do dự, chuyển thân một cái, đã đạp thanh vân mà đi.

Kiếm Tiên Nhân và Thiên Phủ chi khu đều có thời gian hiệu quả, thương thế của hắn cũng không cho phép hắn tiếp tục dây dưa ở chỗ này, khả năng Đỗ Như Hối có thể xuất hiện ở phía sau lưng của Lâm Chính Nhân và Đỗ Dã Hổ càng khiến hắn không có sức ham chiến.

Một kiếm chém vào không trung, một bước đã đi xa.

Chẳng qua là trong lòng, một lần nữa khắc sâu một cái tên.

Lâm Chính Nhân... Lâm Chính Nhân!

Gần như cùng lúc khi Khương Vọng vừa rời đi, một cỗ khí tức cường đại liền xông tới.

Một bước ung dung đạp tới. Vào thời khắc này, bóng dáng một lão giả tóc đen, giáng xuống vùng đất hoang dã này.

Quốc tướng Trang quốc Đỗ Như Hối Y phục của ông ta chỉnh tề, tóc mai đến một sợi cũng không loạn, hoàn toàn không nhìn ra ông ta vừa mới trải qua một cuộc chiến đấu.

Ánh mắt chỉ đảo qua một lượt, cũng đã đủ để nhìn rõ cuộc chém giết mới xảy ra ở nơi này, những nguyên lực thiên địa vẫn còn hỗn loạn và máu tanh còn lưu lại trong không khí đã nói rõ sự kịch liệt của cuộc chiến đấu này. Mà ở trong phạm vi tầm mắt của ông ta, không hề có thân hình của Khương Vọng, nhưng dấu vết Khương Vọng chạy trốn thì không thể nào lừa gạt ánh mắt của ông ta.

Nhất là khí tức tàn dư kia lưu lại...

Ông ta đã từng truy đuổi hắn bên trong biên giới Trang quốc một lần, sau đó ông ta đã hối hận rất nhiều lần, tại sao không thuận tay xóa sạch hắn đi khi gặp hắn lần đầu ở dãy núi Kỳ Xương kia.

Ánh mắt của Đỗ Như Hối nhìn về phía xa.

Trên thế gian chỉ có một Thiên Tức, ba Địa Tức, và vô số Nhân Tức.

Dùng Thiên Tức ứng với Nhân Tức, soi sáng sơn hà bằng trái tim này.

Ông ta nâng tay phải lên, tạo thành kiếm chỉ, chỉ điểm về phía xa một cái.

Địa mạch chi khí hào hùng phun trào ra, nhanh chóng hội tụ thành hình, nhanh chóng kết thành một cây đại chùy thương màu vàng đất, hình dáng của nó như đá núi mài thành, phong phú mà cương quyết, nhưng chợt lóe rồi biến mất không còn nhìn thấy trong tầm mắt nữa–– Đã lưu động ở trong thiên địa.

Thiên Tức Pháp gia thêm Hà Sơn Thứ!

Lực lượng của Thiên Tức và Địa Tức truy đuổi bên trong hư không mờ mịt, phóng qua những trở ngại hữu hình và vô hình, tuân theo quỹ tích trong chỗ u minh kia, bắt lấy điểm cuối của của Nhân Tức đó. Cuối cùng tạo thành đòn sát mệnh.