Chương 2522 Hà Sơn Thứ
Hà Sơn Thứ tiếp tục tiến về phía trước.
Khương Vọng kết thành Họa Đấu Ấn, dùng u quang tiền lung, nhưng u quang này lập tức bị nổ tung!
Hắn thối lui lại.
Lại lui lại.
Rốt cuộc không thể thối lui được nữa.
Cho đến khi hắn thấy có chút ánh lửa thoáng hiện lên ở phía chân trời.
Trong nháy mắt hắn nắm chặt Trường Tương Tư, do khí huyết dâng trào, xương ngực lại bị vỡ ra thêm một lần nữa, tạng phủ bị thương khó có thể phục hồi.
Trong tình trạng thân thể như thế này, hắn lại xuất ra Hỏa Giới một lần nữa, Hắn ở nơi này, dưới trạng thái thân thể như vậy, một lần nữa xuất ra Hỏa giới, trong Hỏa Giới bị tan vỡ trong nháy mắt kia, dùng thân thể Thiên Phủ, trạng thái Kiếm Tiên Nhân, tụ thế hợp ý, xuất ra Nhân Tự Kiếm!
Kiếm này không thể rút lui.
Kiếm này chống cả trời đất!
Một nhát kiếm cường thế vô cùng này, quả thật có thể chặn lại một nhát chùy thương màu vàng đất kia... trong chốc lát.
Kiếm thế Nhân Đạo bị sụp đổ trước tính áp đảo của lực lượng Thần Lâm Cảnh.
Hắn thực sự đã thể hiện ra điểm cực hạn của mình khi đang bị thương nặng.
Đỗ Như Hối dùng Thiên Tức Pháp liên kết với Hà Sơn Thứ, cuối cùng cũng tiến tới gần mặt hắn, phá vỡ thế của hắn, sắp tiêu diệt cả hắn.
Tất tróc!
Hỏa tinh nổ vang bên trong màn đêm giá lạnh.
Một cây trường thương đột ngột hạ xuống, từ trên xuống dưới, một phát thương đánh thẳng cây trùy thương màu vàng đất đâm vào trong bùn đen.
Oành oành oành!
Hà Sơn Thứ không ngừng nổ vang bên trong bùn đất.
Tất cả lực lượng của hà sơn đều bể nát.
Đánh cuộc đúng rồi!
Nhìn thấy làn tóc đen nhánh tung bay và mi mắt kiêu ngạo quen thuộc của Chúc sư huynh.
Tâm thần của Khương Vọng buông lỏng một chút, ngửa mặt ngã xuống. Nhưng hắn đã khép kín hoàn toàn ngũ thức, để bản thân tiến vào trạng thái ngủ đông.
Thương thế của hắn là thật, bây giờ lại phải chịu đựng một kích này của Đỗ Như Hối, đã không có cách nào áp chế thương thế thêm được nữa.
Một kích này của Đỗ Như Hối, vừa vặn là trình độ mà Khương Vọng dốc hết toàn lực có thể tiếp được. Nói cách khác, nếu như Khương Vọng tiếp kích này, hắn cũng sẽ không bị thương đến căn bản. Như vậy, trận chiến này hoàn toàn không có ý nghĩa.
Sự khống chế lực lượng chính xác đến mức như vậy, một lần nữa lại nói rõ sự hiểu biết của bọn họ về Khương Vọng. Cũng nói rõ, trận chiến đấu ngày hôm nay, chắc chắn không đơn giản như những thứ đang nhìn thấy trước mắt. Nếu nhìn tổng thể những lần bố trí xuất thủ của Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, không có lần nào là hời hợt cả. Nhưng Khương Vọng đã buông lỏng tinh thần thì tạm thời không thể suy tính thêm được nữa.
"Cuối cùng cũng... đuổi kịp rồi.
Chúc Duy Ngã cầm chéo cây trường thương, qua loa lau vết máu trên mặt, cũng không nói nhiều thêm gì nữa, dùng một tay nâng Khương Vọng lên, tung người liền bay xa.
Khi Khương Vọng mở mắt ra, thứ hắn thấy vẫn là phong cách bài bố của lục lâu của Tù Lâu.
Dĩ nhiên vẫn sang trọng hoa lệ, vẫn rực rỡ sáng sủa, nhưng lúc này nhìn lại, lại cảm nhận được một loại cảm giác lạnh lẽo đến khó hiểu.
Nhất định người ở chỗ này đã cô đơn rất nhiều năm.
Hắn phát hiện bản thân nằm trên tấm chăn đệm được trải dưới đất, chăn đệm và cả thân mình đều rất ấm áp, giống như đang được nướng bởi cái gì đó.
Chúc Duy Ngã ngồi ở bên cạnh, đầu tóc buộc lên gọn gàng, đang thong thả lau chùi mũi thương bằng một khối vải nhung. Trên gương mặt sạch sẽ, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ đã bị thương, cằm dưới là một đường cong sắc bén.
"Tỉnh rồi?" Hắn ta thuận miệng hỏi.
"Ta ngủ bao lâu rồi?" Khương Vọng hỏi.
"Chưa tới hai ngày.
Bên ngoài trời đã tối, ngọc đèn bên trong nhà cũng đã sáng lên.
Thương thế trên người đã được xử lý một cách thích đáng, nhưng nếu muốn phục hồi lại được như cũ, thì cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới được.
"Vậy thì cũng không coi là quá lâu" Khương Vọng nói.
Chúc Duy Ngã cười một tiếng: "Hình như ngươi rất có kinh nghiệm bị thương thì phải"
Khương Vọng chịu thua tê liệt đáp: "Ta không thể phản bác được.."
"Trước khi ngươi hôn mê, cứ luôn kêu tên của Đỗ Dã Hổ" Chúc Duy Ngã hỏi: "Là bị hắn ta đánh thành như vậy?"
"Sư huynh biết hắn ta sao?"
"Khi ta còn ở Trang quốc, hắn ta rất được thống soái của Cửu Giang Huyền Giáp Đoạn Ly coi trọng" Chúc Duy Ngã giọng tùy ý: "Ta nhớ hình như các ngươi đã kết nghĩa huynh đệ? Cái gì mà Phong Lâm Ngũ Hiệp, đúng không?"
Đối với đại sư huynh đạo viện năm đó mà nói, mấy việc kết nghĩa giữa những đệ tử ngoại môn, đơn giản chỉ là chuyện như mấy tiểu hài tử trước mặt gia gia vậy.
Nhưng mà giọng nói của hắn ta khi nói đến chuyện này bây giờ, cũng không phải là giọng điệu chế nhạo gì.
Bởi vì trừ việc Khương Vọng đã nương tay với Đỗ Dã Hổ, hắn ta thực sự không thể nghĩ ra lý do nào khác mà Đỗ Dã Hổ có thể đánh Khương Vọng thành ra như vậy.
Khương Vọng nằm ngửa, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nghiêm mặt hỏi: "Có bao nhiêu người ở trong triều đình Trang quốc biết ta đã từng kết nghĩa với Lão Hổ?"
Chúc Duy Ngã suy nghĩ một chút, nói: "Hình như không có ai biết... Cũng chưa có ai từng hỏi ta, cho nên ta cũng chưa từng nói Toàn bộ người thành Phong Lâm, đều rơi vào kẽ hở giữa hiện thế và U Minh. Những... người được xưng là Phong Lâm Ngũ Hiệp kia, người được Phong Lâm Ngũ Hiệp hành hiệp trượng nghĩa, đều không ai còn sống.
Theo Khương Vọng, có lẽ đây mới chính là nguyên nhân Đỗ Dã Hổ có thể tiếp tục đợi ở Trang quốc.
Nhưng nếu như chuyện này bị người ta biết được thì sao? Trận chiến trước đó, từ đầu đến cuối đều do Lâm Chính Nhân sắp xếp. Chỉ dựa vào một mình Đỗ Dã Hổ, tuyệt đối không thể nghĩ đến chuyện ẩn thân ở trận nhãn chờ tập kích. Từ một loạt bố cục chiến đấu này có thể thấy, ít nhất Lâm Chính Nhân đã biết hắn có cảm tình đối với Đỗ Dã Hổ. Cho nên chuyện bọn họ kết nghĩa lúc trước, chắc chắc đã bại lộ. Mặc dù tạm thời vẫn chưa biết vì sao lại bại lộ...
Chuyện này bị lộ ra, với tính cách của cặp quân thần Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, sao có thể yên tâm với Đỗ Dã Hổ?
Cho nên nếu như Đỗ Dã Hổ vẫn còn muốn tiếp tục ở Trang quốc, lần chém giết này, đã có lý do tất yếu rồi...