Chương 2530 Lúc này không biết ngoài trời xanh (3)
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: "Ta cũng không biết y nghĩ như thế nào, nói hận thì hình như cũng không hận lắm. Về phần có dốc toàn lực hay không... Ta không phân biệt được. Nhưng mà bố cục của y quả thật rất lợi hại, tính mục tiêu cũng rất mạnh, giống như hiểu rất rõ... Khương Vọng. Nếu như không phải nhờ y, ta còn lâu mới khiến người kia bị thương"
Một trận phục kích Khương Vọng, từ đầu đến cuối, Lâm Chính Nhân đều không hề lộ mặt, rất khó nói là y có dốc toàn lực hay không. Trong cả trận chiến, vẫn luôn chỉ có Đỗ Dã Hổ một mình liều mạng mà thôi.
Đỗ Như Hối chỉ điểm một câu: "Khương Vọng ngoại trừ có kẻ thù xuất thân đại tông trong thiên hạ, thì trước đó từng có qua lại với Lâm Chính Nhân Đỗ Dã Hổ không nói.
Đoạn Ly đã nói với hắn ta, lúc không biết nói gì, thì không nên nói gì cả.
Đỗ Như Hối lại hỏi: "Tin tức Khương Vọng xuất hiện ở thành Bất Thục, là Lâm Chính Nhân nói cho ngươi sao?" "Phải"
"Vậy ngươi có nghĩ tới... Vì sao y lại nói cho ngươi tin tức kia không?"
"Ta không biết. Ta không nghĩ đến Giọng Đỗ Như Hối rất bình tĩnh: "Giờ nghĩ đi"
Đỗ Dã Hổ đột nhiên cảm nhận được một loại áp lực, hắn ta nhạy bén cảm thấy, vấn đề này có thể rất chí mạng Nhưng hắn ta không thể suy nghĩ nhiều.
Hắn ta không có lý do gì để suy nghĩ nhiều trước mặt Đỗ Như Hối, dù sao thì hắn ta là người yêu quốc gia này sâu đậm, tin tưởng quốc tướng sâu sắc như thế cho nên dám phát cáu trước mặt quốc tướng...
Hắn ta dứt khoát dùng một loại tư thái bình đã mẻ lại sứt nói: "Ta nào biết y vì sao chứ?! Các ngươi cứ nói vòng nói vo mãi!"
Đỗ Như Hối nhìn hắn ta, dùng giọng nói có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cái đầu ngươi to như thế, mọc trên cổ chỉ là để ăn cơm uống rượu thôi sao?"
Đỗ Dã Hổ rõ ràng không phục, nhưng nghẹn họng đứng đó, cũng không nói gì.
Đỗ Như Hối lại mắng: "Ngươi cũng không nghĩ thử, Khương Vọng là kẻ dễ đối phó như vậy sao? Đó là khôi thủ trên Quan Hà đài! Ngươi có mấy cái mạng để thử hả! Nói đi phục kích thì liền đi phục kích sao? Ngươi là cái cảnh giới gì, người ta là cái cảnh giới gì? Đối thủ của ngươi là những kẻ nào, đối thủ của hắn là những kẻ nào?"
Lão ta thao thao bất tuyệt mắng một trận, dường như vô cùng tức giận với việc Đỗ Dã Hổ 'tự tiện quyết định, lại trừng Đỗ Dã Hổ: "Muốn nói cái gì thì ngươi nói đi, đừng có nghẹn họng"
Đỗ Dã Hổ liền cứng cổ nói: "Vì sao không thể đối phó chứ? Hắn không bị thương sao? Cũng không có nhiều cái đinh gì hơn so với ta!"
Cho dù thật tình cũng không phải thật sự tức giận, nhưng Đỗ Như Hối cũng nhất thời sinh ra vài phần hỏa khí. Là loại tức giận khi trưởng bối đối mặt với vãn bối phản nghịch.
Suýt nữa quơ lấy cái bàn bên cạnh, nện cho cái tên ác hổ này một trận.
"Là người ở Nam Đấu Điện lợi dụng các ngươi, là những...
người đã từng giao thủ với Khương Vọng bên trong Sơn Hải Cảnh cung cấp tin tình báo, là kẻ gọi là Dịch Thắng Phong, cho các ngươi pháp môn, cho các ngươi trận bàn quý giá, là Lâm Chính Nhân tính kế mọi cách, là ngươi mang theo quân đội tinh nhuệ nhất Đại Trang ta! Cho dù là thế, cho dù là thế!" Đỗ Như Hối gằn từng chữ từ kẽ răng: "Nếu không phải lão phu nhận được tin tức chạy tới, thì ngươi đã chết rồi!"
Ngực Đỗ Dã Hổ giống như bị đấm một phát, nhưng hắn ta cắn răng không nói lời nào.
"Quên đi quên đi, chuyện đã qua không nhắc lại nữa. Đỗ Như Hối thở dài một hơi, hơi chán nản nói: "Hôm nay ta chỉ là đến thăm ngươi một chút, vết thương của ngươi đã không có vấn đề gì, ta cũng đi đây. Trong triền vẫn còn một đống chuyện..."
Nói nói, lão ta lại có chút tức giận: "Các ngươi thì lại không thể khiến lão phu yên tâm chút nào! Một kẻ hai kẻ đều không có ai trầm ổn!"
Không có một câu thân mật... Nhưng nói gần nói xa đều thể hiện sự tín nhiệm và thân cận.
Đỗ Dã Hổ chỉ buồn bực nói: "Vâng"
Đỗ Như Hối nhìn dáng vẻ này của hắn ta, lại thở dài một hơi, nói lời thấm thía: "Thành Phong Lâm vĩnh viễn đều là niềm đau trong lòng bệ hạ và ta, cũng chính là nỗi sỉ nhục của Trang quốc ta, là vết thương không thể xóa nhòa! Ngươi và Kiếm Thu, là hai người còn sót lại của thành Phong Lâm, ta có mong đợi rất lớn đối với ngươi.
Sau này mọi việc đều nên đề phòng, đừng cứ mãi xúc động như vậy. So với báo thù, việc ngươi có thể an an ổn ổn trưởng thành, mới là chuyện quan trọng hơn đối với Trang quốc. Ta không hy vọng ngươi xảy ra chuyện gì, hiểu chưa?"
"Biết rồi" Đỗ Dã Hổ cúi đầu nói.
"Hy vọng ngươi là thật sự hiểu rõ rồi. Đỗ Như Hối lại than một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, sau đó đạp bước, biến mất khỏi quân trướng.
Trong quân trướng lớn như thế, chỉ còn lại một mình Đỗ Dã Hổ.
Trong trướng chỉ còn treo một bộ khôi giáp, đổ bóng yên lặng.
Đỗ Dã Hổ đúng là "biết"...
Trong đôi mắt hắn ta, không có chút sát khí. Hắn ta lặng lẽ nhìn mặt đất, hình như đang ngẩn người. Nhưng mà cả trái tim, đều gần như vỡ nát.
Đỗ Như Hối... Lại dám nhắc đến thành Phong Lâm.
Hơn nữa còn công khai nhắc đến, cây ngay không sợ chết đứng như vậy, giống như trên tấm bia đá bên ngoài thành vực Phong Lâm, câu chuyện khắc trên đó là chân thật vậy. Dường như chân tướng mấy chục vạn người kia, giống như bôi nhọ bọn họ vậy.
Giống như từ đầu tới cuối, lão ta và Trang Cao Tiện cũng chỉ là người bị hại trong màn thảm kịch kia.
Bị tà giáo hại, bị tặc phản quốc hại...
Đỗ Dã Hổ từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt hầu như không lộ vẻ gì.
Hắn ta không am hiểu diễn trò, cho nên Đoạn Ly nói, lúc không thể khống chế được tâm tình, nghiêm mặt là được, tức giận thì hắn ta không thể xác định được, lúc này có người đang quan sát hắn ta hay không.
Mà người có thể dạy hắn ta kia, đã không còn ở đây nữa rồi..
Hắn ta chỉ từ từ đi đến đống vò rượu trong góc quân trướng.
Mở nắp, ngửi một hơi thật sâu, thật sâu.
Thèm ghê!
Hắn ta đậy kín vò rượu, trầm mặc ngồi lại xuống bàn.
Cầm cuốn binh thư đang mở kia lên, hồn như trên mây nhìn.