Chương 2536 Nàng ta (hắn ta) là thần (4)
Trang Cao Tiện và Hoàng Kim Mặc vội vã giao thủ rồi ngừng lại, sao có thể là vì sợ hãi tên tuổi Hoàng Duy Chân chứ? Mà là vì trong lúc chiến đấu gã ta đã hoàn toàn lấy được khí tức của Hoàng Kim Mặc.
Mục đích chuyến này của hắn ta đã hoàn toàn đạt được!
Chuyện Lâm Chính Nhân và Đỗ Dã Hổ mai phục Khương Vọng, chỉ là một cuộc dò xét Đỗ Như Hối tiện tay làm ra, tiện tay cho Chúc Duy Ngã hắn một thủ thuật che mắt, làm bị thương Khương Vọng, mê hoặc Chúc Duy Nhã hắn!
Khiến cho hắn ta tuy rằng trong lòng có bất an, nhưng nỗi bất an lại không thể dập tắt sự tự tin. Khiến cho hắn ta cho rằng, quân thần Trang quốc cũng chỉ có vậy, không dám ngang nhiên giết quan to Tề quốc, không dám đắc tội với hậu nhân của Hoàng Duy Chân.
Khiến cho hắn vậy mà ngẩn ngơ coi một đôi quân thần phục hưng Trang quốc này như heo nằm trên thớt! Cho rằng bọn chúng chẳng qua là đang đợi bị làm thịt mà thôi...
Nếu như Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối là thịt nằm trên thớt, thì quân thần Mạch quốc cắt đất là cái gì? Quân thần Thành quốc triều cống lại là cái gì? Thái thượng hoàng Hàn Ân của Ung quốc chết đi là do đâu? Bạch Cốt Tà Thần bị cướp thức ăn trước miệng hổ lại là vì cái gì? Lúc này Chúc Duy Ngã đã suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.
Tiêu Thứ ngồi ở thành Bất Thục, dùng bốn mươi ngày xung kích Thần Lâm. Ung quốc trực tiếp phái Mặc Kinh Vũ đến chiêu dụ, đưa ra điều kiện khiến cho không ai có thể cự tuyệt. Sự khí phách và độ lượng mà Ung đế Hàn Hú thể hiện, tuyệt đối nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Cho dù cuối cùng Tiêu Thứ cự tuyệt, cũng có hiệu quả ngàn vàng mua xương ngựa. Có thể nói Ung đế Hàn Hú là người có lợi nhất từ ảnh hưởng của chuyện này. Từ nay về sau, những thiên tài li khai quốc gia như Tiêu Thứ, lại có thêm một sự lựa chọn.
Hàn Hú tuyệt đối là một vị minh chủ.
Nhưng Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối, cũng không giống như suy nghĩ của mọi người, bởi vì mối quan hệ gần gũi với Đan quốc, mà chỉ có thể ngồi nhìn chuyện này.
Bọn họ quả thực không thích hợp chạm vào chuyện Tiêu Thứ, bởi vì được không bằng mất. Nhưng mà trong chuyện này, bọn họ đã tinh chuẩn bắt được một cơ hội căn bản không được coi như là cơ hội, ngang ngược giết chết Mặc Kinh Vũ, giá họa cho Hoàng Kim Mặc, trong lúc chém rụng một viên đại tướng của Ung đế, đồng thời còn muốn một ná hai chim, nhổ đi cái gai ở thành Bất Thục, giải quyết cái tai họa ngầm Chúc Duy Ngã này!
Tâm cơ như thế, quyết định như thế, không thể nói là không cay độc, không thể nói là không đáng sợ. Cho dù chỉ có thể đánh cờ trong một tấc vuông, thủ đoạn tranh giết máu me khắp nơi này, thật sự quả thật là kỳ thủ nhất lưu trong thiên hạ.
Chúc Duy Ngã thậm chí có thể đoán được, Trang Cao Tiện giết chết Mặc Kinh Vũ như thế nào, lại làm thế nào hướng nguyên nhân cái chết của Mặc Kinh Vũ về phía Hoàng Kim Mặc, làm thế nào lừa dối Mặc gia, làm thế nào thiết kế mọi thứ trở thành thứ gọi là sự thật...
Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối quá am hiểu làm chuyện như vậy!
Tiếp đó, nếu như có thể cho bọn họ đủ thời gian chứng thực, hắn và Hoàng Kim Mặc có lẽ còn có cơ hội rửa oan cho chính mình.
Nhưng dưới tình huống Mặc gia đã bước đầu nhận định sự việc, Thiên Công Chân Nhân này căn bản sẽ không nghe lời giải thích của bọn họ.
Một Mặc gia cổ xưa và cường đại, có học giả trải rộng khắp thiên hạ, trước việc thiên kiêu Thần Lâm cảnh tử vong, hoàn toàn không có sự kiên nhẫn.
Đây không phải là hai quân chinh phạt trên chiến trường, sinh tử đều mặc cho số phận. Môn hạ đệ tử có chết nhiều hơn nữa, thì Mặc gia cũng sẽ không đi tìm ai gây chuyện.
Nhưng hiện tại, Mặc Kinh Vũ chết là bởi vì bị mưu sát!
Chết trên đường rời khỏi thành Bất Thục.
Chuyện làm ăn của Mặc gia trải khắp thiên hạ, nhiều sự sắp xếp hiện tại của Mặc gia, đều lấy sự cường đại của bọn họ làm trụ cột. Dưới tình huống bọn họ đã nhận định Hoàng Kim Mặc là hung thủ, Mặc gia nhất định phải dùng thủ đoạn cứng rắn đến đối phó. Muốn để cho người trong thiên hạ thấy rằng Mặc gia không thể bị rung chuyển.
Muốn giải thích cũng không phải là không được, nhưng theo lời Thiên Công Chân Nhân Thiết Thoái Tư nói... Bó tay chịu trói rồi hãy nói!
Mấy tu sĩ Thần Lâm cảnh mà thôi, sao có thể khiến Mặc gia thận trọng? Nhưng mà với tính cách của Hoàng Kim Mặc, với tính cách của Chúc Duy Ngã.
Muốn để bọn họ bó tay chịu trói, sống chết mặc người, bọn họ sao có thể đồng ý được?
Chính bởi đã suy nghĩ cẩn thận những thứ này, biết không còn chỗ để thương lượng...
Cho nên Hoàng Kim Mặc trực tiếp rút đao.
Cho nên Chúc Duy Ngã cũng không hề... nói lời thừa nữa, ngang ngược quét ra một thương Đạo của Hoàng Kim Mặc, cắt đứt sợi dây quy tắc. Thương của Chúc Duy Ngã, một lòng thiêu đốt không về.
Nếu nói đến cường giả trong Thần Lâm cảnh, Chúc Duy Ngã đương nhiên có thể được nhắc đến.
Trước chiến Trương Tuần, sau chiến Đỗ Như Hối, mặc dù đều rơi vào thế yếu, nhưng cũng đã đủ để chứng minh sự cường đại của hắn ta.
Một bước tiến cấp Thần Lâm này của hắn ta, đã tích lũy đầy đủ.
Có thời gian dài chém giết rèn luyện ở Ngu Uyên, có võ phu Khôi Sơn luận bàn cùng tiến, có Hoàng Kim Mặc tận tâm chỉ điểm, có tài nguyên thành Bất Thục cung cấp...
Là huyết mạch duy nhất của một đời truyền kỳ Hoàng Duy Chân, một chút tài nguyên rỉ ra từ kẽ ngón tay Hoàng Kim Mặc cũng đã đủ kinh người. Có thể bồi dưỡng nên một võ phu gần đạt đến hai mươi mốt trọng thiên, thì chuyện tài nguyên để bồi dưỡng nên một tu sĩ Thần Lâm lại càng là chuyện nhỏ.
Mà bản thân Hoàng Kim Mặc, lại là dùng phương pháp nào đó phá vỡ thọ hạn đặc thù của Thần Lâm tu sĩ.
Sống từ thời Hoàng Duy Chân đến hiện tại.
Sống qua chín trăm năm, có ý nghĩa gì?
Tập trung toàn bộ tu sĩ Thần Lâm trên đời này lại một chỗ, thì nàng ta cũng là một sự tồn tại có tư cách tranh hạng nhất.
Thiên hạ đệ nhất Thần Lâm, nàng ta có thể lấy được!
Lúc này hai vị cường giả Thần Lâm liên thủ, trên vùng trời thành Bất Thục, ngang ngược nghênh chiến Thiên Công Chân Nhân Thiết Thoái Tư đến từ Mặc Môn.