← Quay lại trang sách

Chương 2555 Mây mù (2)

Sư tỷ sư tỷ, lần này Khương đại ca tới đây, có chuẩn bị lễ vật cho ngươi hay không?" Đệ tử Lăng Tiêu Các Tiểu Vương Vương Nguyệt Nghi mặt mũi hưng phấn hỏi.

Khác với gương mặt tròn khả ái của Tiểu Vương, tỷ tỷ của nàng ta Đại Vương Vương Nguyệt Nhu tính tình dịu dàng hơn nhiều, lúc này đang yên lặng ngồi bên cảnh, biểu hiện không hề nóng nảy, nhưng trong đôi mắt cũng chứa đầy mong đợi.

Lăng Tiêu Các cũng không phải là tông phái có quá nhiều môn đồ, không có nhiều trưởng lão thường chạy khắp thiên hạ, danh xưng tốt đẹp là thương đạo, trên thực tế cũng không biết lấy bổng lộc tiêu sái tiêu xài ở đâu đâu. Bên trong Lăng Tiêu bí địa chỉ có ba con mèo to mèo nhỏ này, cảm tình giữa các đồng môn thật ra vô cùng tốt. Vương Tự Lai là khuê mật của Diệp Thanh Vũ, thời gian dài như thế, các nàng đương nhiên cũng đương nhiên hiểu tâm tư của Diệp Thanh Vũ, cả đám đều rất quan tâm đến tiến triển của Thiếu Các chủ và Khương mỗ kia.

Diệp Thanh Vũ trừng to hai mắt, như một dòng suối trong gợn sóng: "Coi như là có đi"

Tiểu Vương càng thêm kích động: "Là lễ vật gì, nhanh lấy ra xem một chút!"

Mắt Đại Vương cũng lóe lóe, đây là một đột phá trọng đại!

Khương Thanh Dương nổi danh khắp thiên hạ, từ Sở quốc thường được xưng là lãng mạn trở về, có thể tặng món lễ vật lãng mạn gì đây?

Suy nghĩ một chút, liền ao ước chết người ta mà.

Diệp Thanh Vũ không chống cự nổi thỉnh cầu, ngón tay khẽ cuộn...

Lấy ra một tờ hoàng phù màu vàng như đất.

Tiểu Vương: "Cái này..." Đại Vương nhìn cẩn thận, thật sự không nhìn ra cái gì mà bài thơ ẩn giấu trên phù văn, hơi chần chờ nói: "Có lẽ nó có chứa đựng huyền cơ gì sao?"

"Đúng vậy" Diệp Thanh Vũ vừa nói, vẫy vẫy hoàng phù.

Một thân ảnh khôi ngô chợt xuất hiện!

Mắt như chuông đồng, bắp thịt chắc nịch, hơi thở trầm ổn, ổn trọng mạnh mẽ.

Khiến cho Tiểu Vương nhảy dựng cả lên.

"Này này này..." Tiểu Vương nói năng lộn xộn.

Đại Vương quả thật sửng sốt một lúc, nhưng tiếp theo liền cười: "Đây là muốn bảo hộ Thanh Vũ sư tỷ của chúng ta đó, chuyện đó, tâm ý có thể khen!"

Diệp Thanh Vũ thu lại ngón tay, lực sĩ khôi ngô kia liền hóa lại thành hoàng phù, kẹp ở ngón giữa.

Ngón tay lại run lên, lực sĩ khôi ngô lại xuất hiện.

Cứ lặp đi lặp lại chơi đùa mấy lần, cười nói: "Đừng nói, vẫn rất có ý tứ. So với khôi lỗi mua ở Mặc gia còn chơi vui hơn nhiều"

"Đúng đúng, thật thần kỳ? Tiểu Vương thật sự không nhìn ra chơi vui ở đâu, ỉu xìu nói.

"Chỉ tặng cái này thôi sao?" Đại Vương hỏi.

Diệp Thanh Vũ nghĩ nghĩ, nói: "Còn có một phong thư, gửi cùng với tờ hoàng phù này cho ta"

"Mau mau, cùng nhau đọc một chút!" Tiểu Vương nhanh chóng tỉnh táo lại tinh thần.

"Ôi... Có mấy lời không tiện nhắc đến trước mặt. Đại Vương cũng nói: "Viết thư là một loại biểu đạt càng thành khẩn hơn, Khương đại ca có lòng rồi!"

Diệp Thanh Vũ lấy ra một phong thư được giữ gìn rất tốt, đưa tới.

Tiểu Vương bắt được phong thư liền mờ mờ ám ám nở nụ cười: "Thư dày như vậy, trong này chứa đựng bao nhiêu lời trong lòng chứ.

Đại Vương cũng nói: "Khương đại ca bôn ba nam bắc, gánh trên vai bao nhiêu đại sự, vẫn còn có thể nhớ đến Thanh Vũ sư tỷ của chúng ta như vậy, thật là không dễ.

Tiểu Vương lúc này đã mở phong thư ra, đang đầy mặt hồng quang muốn mở ra đọc.

Đại Vương cũng rất tích cực sáp lại.

Hai cái đầu một lớn một nhỏ tụ lại một chỗ, bốn con mắt đồng loạt sáng lên.

Chỉ thấy tiêu đề viết...

"Tiên Cung lực sĩ chiến pháp của ta"

Tiêu đề phụ viết...

"Tường luận về phương thức ứng dụng Tiên Cung lực sĩ trong hệ thống Vân Triện..."

Loạt xoạt, Tiểu Vương lật một tờ.

Loạt xoạt, Tiểu Vương lại lật ra một tờ.

Loạt xoạt, Tiểu Vương trực tiếp lật đến tờ cuối cùng.

Khá lắm, mười mấy tờ thư, tất cả đều viết về cách làm sao sử dụng Tiên Cung lực sĩ để chiến đấu!

Tiểu Vương nắm một xấp tờ giấy viết thư này, rất lâu không nói gì, sau đó bùi ngùi thở dài nói: "Ta rốt cuộc cũng biết vì sao Quan Hà Đài nhiều người như vậy, mà hắn vì sao đoạt được hạng đầu rồi!"

Đúng là trâu nhai mẫu đơn, phá hoại phong cảnh, phá hoại phong cảnh... Tron lòng nàng ta có một đống từ chửi bới.

Nhưng Diệp Thanh Vũ ngồi trên hành lang mây, hai chân rủ trong mây mù, cười đến mặt mày tươi tắn: "Quả là rất có lòng, không phải sao?"

"Đúng rồi, Khương đại ca đi đâu vậy?" Đại Vương ở một bên hỏi.

Diệp Thanh Vũ nhìn mây mù dưới chân, nhất thời không biết nghĩ tới chuyện gì, chỉ hơi giật mình nói: "Ta nghĩ là không cẩn thận té từ trên núi xuống, lại đi trèo núi nữa rồi đi?

Tâm sự của thiếu nữ, là mây mù a.

Như lọt vào trong sương mù.

Không có nhận thức.

vội vã rời đi.

Chuyện thành Bất Thục gặp phải khiến Khương Vọng ý thức được, hắn hiện tại vẫn không có tư cách nghỉ ngơi.

Sự an nhàn và thả lỏng bên trong Lăng Tiêu bí địa, cũng chỉ là giả tượng nhất thời.

Vân quốc chỉ có một Diệp Lăng Tiêu.

Quả thật đây là một vị cường giả lúc ở cấp bậc Thần Lâm đã được vô địch Động Chân Hướng Phượng Kỳ tán thưởng, là Chân Nhân đương thời không thể nghi ngờ. Nhưng dù sao thì hai quyền cũng không địch nổi bốn tay. Hoàng Kim Mặc có chiến lực cấp Chân Nhân cũng đã bị bắt giữ...

Tội Quân cường thế, Chúc sư huynh chói mắt, đã từng khiến hắn có cảm giác nghỉ ngơi ở thành Bất Thục tương tự như bên trong Lăng Tiêu bí địa.

Gió tuyết thiên hạ, đều dừng bên ngoài cửa sổ.

Cho nên hắn mới chịu đáp ứng ở lại cùng với Chúc sư huynh xem kết quả Tiêu Thứ xung kích Thần Lâm, ở thành Bất Thục chờ một lúc bốn mươi ngày.

Nhưng mà những năm tháng bình yên, nhân gian vô sự kia như bọt biển, đã bị phá hủy rồi.

Một ngày chưa diệt Trang Cao Tiện, là một ngày không thể an tĩnh.

Lòng hắn tràn đầy mệt mỏi, nhưng mà không thể lưu luyến an ủi.

Cho nên chỉ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương An An, nói một câu trân trọng với Diệp Thanh Vũ.

Để lại lễ vật hắn chuẩn bị, mang đi phong sương hắn từng trải.

Ngoại trừ một bàn tiệc Ngu quốc công tự mình làm ra, còn có tinh huyết Họa Đấu và Tất Phương, đều giao cho Diệp Thanh Vũ bảo quản, để nàng ta quyết định có dùng hay không, lúc nào thì dùng, nàng ta và An An mỗi người một viên.

Tiên Cung lực sĩ hắn có ba người, nhưng chỉ tặng một người cho Diệp Thanh Vũ hộ thân.

Không đưa cho Khương An An, là vì An An còn rất nhỏ, tâm trí không đủ để khống chế sức mạnh cấp bậc Ngoại Lâu. Nếu như ngày nào đó chơi đùa, dùng Tiên Cung lực sĩ làm người khác bị thương, có hối hận thì cũng đã muộn. Tóm lại trẻ nhỏ cầm đao, chỉ có hại chứ không có lợi.