← Quay lại trang sách

Chương 2565 Nhất kiếm vạn thiên tuyết (2)

Chuyện gì?" Hắn ta hỏi.

Khương Vọng chắp tay làm lễ, dùng tư thái không hề lãng phí thời gian của đối phương, cũng nói ngắn gọn: "Vấn kiếm.

Thôi Nhất Canh giống như cũng liền lược bớt quá trình suy nghĩ, chỉ nói một tiếng: "Được"

Khương Vọng tay trái nắm lấy vỏ kiếm, nâng Trường Tương Tư đến trước mặt, dùng nó hướng về phía Thôi Nhất Canh, tỏ vẻ mình đã chuẩn bị chiến đấu xong.

Giống như Thôi Nhất Canh, hắn cũng cảm nhận được Trường Tương Tư run rẩy kêu.

Đây là đối thoại giữa danh kiếm và danh kiếm.

Là khi đối mặt với thứ cực kỳ sắc bén, muốn tranh đua!

Thôi Nhất Canh xoay một bước.

Mũi chân của hắn ta, đối diện Khương Vọng.

Trong rừng trúc xanh tươi này, mọi chiếc lá trúc dựng lên, mọi lá trúc trong nháy mắt chuyển hướng... mọi lá trúc, đồng loạt chuyển mọi mũi nhọn về phía Khương Vọng.

Mỗi một mảnh lá trúc, đều giống một thanh kiếm.

Cho nên lúc này thứ đang hướng về Khương Vọng... là hàng trăm hàng vạn thanh kiếm!

Lúc này, kiếm của Thôi Nhất Canh vẫn còn trong vỏ, nhưng mà kiếm của hắn ta đã đâm ra rồi!

Thế ở trước kiếm, ý ở trước thế.

Keng!

Khương Vọng không chút do dự rút kiếm.

Dùng kiếm so kiếm.

Lúc rút kiếm ra, ánh sao nơi chân trời chợt sáng lên.

Tinh lộ nơi xa xa bầu trời, ánh sao cuồn cuộn như thác.

Đây là tinh lực cực lớn khiến người ta khó có thể tưởng tượng!

Lúc này một kiếm chém ngang của hắn, chính là tư thế một kiếm Danh Sĩ Lại Đảo.

Nhưng mà một kiếm này chém ra, chém ra, kiếm khí gầm gừ sắc bén, như hàng ngàn hàng vạn tuyết sắc kiếm ti!

Kiếm khí thành ti Kỹ xảo kiếm thuật âm Trương Tuần Đan quốc từng biểu diễn qua ở thành Bất Thục.

Khương Vọng tiềm tu nửa năm, chưa từng ngừng nghỉ luận kiếm với Ninh Kiếm Khách, cuối cùng phục chế được kỹ xảo kiếm thuật này.

Kiếm khí thành ti của Trương Tuần, chính là dùng khống chế linh thức tu sĩ Thần Lâm làm trung tâm, dùng một viên kiếm đan vô thượng kia là nguồn cội, tạo thành kỹ xảo kiếm thuật cực cao minh.

Mà kiếm khí thành ti mà Khương Vọng phục chế được, lại là dùng tinh khung thánh lâu làm nguồn cội, dùng sức mạnh của tỉnh lộ tạo ra, dùng lượng lớn tinh lực xuyên vào trong kiếm khí, giảm độ khó cho việc khống chế, sau đó dùng thần hồn chi lực khổng lồ, hoàn thành một bước sau cùng.

Lúc này Nhất Kiếm Vạn Thiên Tuyết, chính là dùng nhiều đối nhiều, dùng mũi nhọn chém mũi nhọn.

Hàng ngàn hàng vạn kiếm ti, đối chiến với một rừng lá trúc.

Một đêm gió xuân qua lại là một đêm tuyết.

Loại đối lập cực kỳ sắc bén này, dường như đã chia cắt không gian thành từng mảnh nhỏ.

Không khí lướt qua chóp mũi, đều mang đến một loại cảm giác lạnh lẽo đau nhói.

Kiếm thuật đên mức mành đã xem như là thần Thôi Nhất Canh lùi về phía sau.

Kiếm của hắn ta vẫn chưa rút ra khỏi vỏ, kiếm ý của hắn ta vẫn còn đang bộc phát, hắn ta trước tiên lùi về sau.

Dáng vẻ lùi lại của hắn ta cũng không hề nóng nảy, rất trầm ổn, bình tĩnh lùi về sau một bước.

Giày của hắn ta dẫm trên lá rụng, hình như là cố ý không muốn phát ra âm thanh, có một quá trình tiến lên nhẹ nhàng. Hắn không hề quấy rầy cánh rừng này, không hề quấy rầy cuộc giằng co giữa kiếm ti và lá trúc.

Hắn ta chỉ lùi lại một bước.

Cả người bỗng nhiên có một loại cảm giác cô độc.

Hắn ta rõ ràng vẫn đứng ở đó, rõ ràng vẫn còn ở trong tầm mắt.

Nhưng mà hắn ta giống như đã rời đi.

Rời xa thế giới này.

Không biết như thế nào, Khương Vọng chém ra hàng ngàn hàng vạn kiếm ti kia, nhưng lại giống như trong nháy mắt bị mất mục tiêu.

Đã mất đi khí cơ cố định!

Kiếm ti dày đặc như vậy, Khương Vọng trong lúc ngưng tụ thành kiếm ti, không thể nắm giữ hướng đi của mỗi một kiếm ti. Cho dù thần hồn của hắn có mạnh cỡ nào, cũng không thệ ngưng tụ linh thức. Cho nên hắn dùng phương thức cố định khí cơ, đồng thời với lúc kiếm xuất hiện, liền cho hàng ngàn hàng vạn kiếm ti có chung một mục tiêu.

Chính là Nhất Kiếm Thiên Vạn Tuyết.

Nhưng mà hiện tại,"mục tiêu" đã không còn.

Một kiếm trong biển trúc này, chẳng khác gì chém vào không khí.

Thôi Nhất Cảnh hiển nhiên có lý giải theo phong cách riêng của mình về khí cơ này, đối với kiếm thuật, cũng có hiểu biết vô cùng cao siêu, gần như là cực hạn đối với cảnh giới này.

Hơn nữa hắn ta còn có một môn thần thông vô cùng đặc biệt.

Mới có thể làm được một bước ưu việt như thế.

Mà hắn ta nhì Khương Vọng, tay của hắn ta nắm chuôi kiếm.

Hắn ta bắt đầu rút kiếm của mình ra.

Lúc Thôi Nhất Canh rút kiếm, toàn bộ biển trúc dường như đều tĩnh lặng.

Mọi sự bén nhọn, bất an, đau nhói, đều yên lặng vào lúc đó.

Mọi vết bị kiếm cắt qua, cũng bị kiếm hàng phục.

Một đôi mắt không lớn không nhỏ kia của Thôi Nhất Canh, lúc nhìn Khương Vọng, không khác gì lúc hắn ta nhìn thân trúc.

Hắn ta giống như đang tìm tòi nghiên cứu gì đó, lại giống như chỉ là đang đắm chìm bên trong thế giới của mình mà thôi.

Bàn tay cầm kiếm của hắn ta vô cùng ổn định.

Khiến cho người ta có cảm giác tư thái này của hắn ta cho dù có qua mười năm, hai mươi năm nữa, thì tay cầm kiếm của hắn ta, cũng sẽ không lệch đi chút nào...

Quá trình rút kiếm của hắn ta vô cùng cụ thể.

Nhìn qua lộ vẻ tương đối thong thả.

Năm ngón tay của hắn ta, từng ngón gập xuống.

Xương ngón tay của hắn ta bắt đầu dùng lực, gân xanh dài nhỏ hiện lên mu bàn tay, chuẩn bị nhô ra.

Chuôi kiếm được chế tạo từ gỗ thô kia, giống như xương cốt được rút ra từ trong thân thể hắn ta. Mà máu của hắn ta, sự kiên trì của hắn ta, mồ hôi mà hắn ta đổ ra suốt vô số ngày đêm, đã sớm đúc nóng bên trong mũi kiếm.

Lúc này khiến Khương Vọng thậm chí nghĩ đến tình cảnh lúc Triệu Nhữ Thành rút ra Thiên Tử Kiếm ở Quan Hà Đài.

Này sao có thể là một kiếm!?

Quá trình rút kiếm ra khỏi vỏ giống như là đã chấm dứt sự sống của một con người!

Mà trường kiếm của hắn ta sau khi ra khỏi vỏ, chỉ là đang tuyên bố một kết quả như vậy.

Mười năm qua, hai mươi năm qua, từ tóc trái đào bắt đầu... sương mùa thu trăng mùa, gió mùa hạ tuyết mùa đông, trải qua mọi thứ, Thôi Nhất Canh cũng chỉ luyện một kiếm này.

Không nghỉ ngày nào.

Trường kiếm trong tay hắn ta, tên là "Nhất Tâm".

Đọc sách thánh hiền, luyện Nhất Tâm kiếm.

Lúc đó, biển trúc lặng sóng, thiên địa tuyệt không tiếng động.

Trăm vạn lá trúc hướng về, kiếm ý toàn bộ ngưng tụ tại kiếm này.

Cho nên một kiếm này một mình đến.

Xé mở không khí, xé mở không gian, thậm chí xé mở tầm mắt.

Nghe qua, trải qua, gặp qua, mọi thứ đều bị nó xé mở!