← Quay lại trang sách

Chương 2576 Lôi Âm (2)

Tịnh Hải nhìn có vẻ rất nghe lời sư phụ y... Nghe tiếng lập tức bày ra vẻ khiêu khích đối với Khương Vọng.

Khương Vọng mỉm cười gật đầu đáp ứng.

Đúng lúc này, trong tai truyền đến tiếng Tịnh Lễ hòa thượng lén lút truyền âm: "Tịnh Hải sư huynh luyện tập Bất Diệt Hàng Long kim thân tráo môn ở..."

Khương Vọng cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, lập tức truyền âm ngăn lại: "Tịnh Lễ sư... Tịnh Lễ tiểu thánh tăng, ta là tới luận bàn công bằng!"

Tịnh Hải mặt cảnh giác nhìn bọn họ: "Hai người các ngươi lén lút truyền âm làm gì?"

Tịnh Lễ nhăn mũi: "Con mắt nào của ngươi thấy hai chúng ta truyền âm hả?"

Tịnh Hải giận dữ: "Hai con mắt của ta đều nhìn thấy!"

Tịnh Lễ quơ quơ nắm tay với y: "Ngươi nhìn nhầm rồi!"

Tịnh Hải lập tức tìm Khổ Bệnh tố cáo: "Sư phụ, ngài thấy chưa? Tịnh Lễ ăn cây táo rào cây sung, ăn cây táo, rào cây sung đó!"

"Nói nhảm!" Tịnh Lễ kiêu ngạo nói: "Tịnh Thâm sư đệ và ta là môn hạ của cùng một sư phụ, bọn ta mới là người mình đó!"

Với thực lực thủ tọa Hàng Long viện của Khổ Bệnh, đương nhiên có thể dễ dàng bắt được Tịnh Lễ và Khương Vọng truyền âm, biết rằng Khương Vọng đã cự tuyệt hành vi mật báo của Tịnh Lễ... Vốn cũng có thể nhắm một con mắt mở một con mắt, nhưng đồ nhi của mình đã phát hiện ra, vậy thì lão ta cũng muốn bày ra một chút uy nghiêm, cho đồ đệ giữ thể diện.

Cho nên chỉ ngón tay khô gầy ra ngoài, nói với Tịnh Lễ hòa thượng: "Ngươi cút ra ngoài cho ta!"

Tiếng như sấm rền nổ vang, mỗi một chữ đều mang theo lực áp bách kinh khủng.

Tịnh Lễ cực kỳ tủi thân nhìn Khổ Giác.

Khổ Bệnh cũng lập tức hung thần ác sát nhìn Khổ Giác, rất có tư thế "ngươi dám đứng ra, ta đuổi ngươi luôn".

Khổ Giác chỉ là vui tươi hớn hở mà giấu hai tay vào tay áo, cũng không nói lời nào.

Tịnh Lễ đành phải cẩn thận từng bước lủi thủi ra ngoài, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.

Một lúc nhìn nhìn đài cao, một lúc lại nhìn nhìn Khổ Bệnh.

Trong miệng không kêu một tiếng, nhưng mắt lại quả thật đang nói, tất cả đều là cầu khẩn tội nghiệp.

Khổ Bệnh nghiêng đầu nói: "Được rồi được rồi, an vị đó đi, không được nhiều lời đâu!"

Thanh âm vẫn như tiếng sấm cuồn cuộn, cho dù là nói lời dễ nghe, cũng giống như là đang mắng người.

Tịnh Lễ mừng rỡ, vội vã xông lại, đoan đoan chính chính đứng trước đài cao. Khổ Bệnh lắc đầu: "Một cái Lưu Ly phật tử tốt đẹp, lại bị những người khác làm hỏng rồi!" Lão ta không có chút ý muốn che giấu nào, đương nhiên giọng vô cùng lớn, cũng không nén che giấu gì. Khiến cho tiếng lẩm bẩm lầu bầu cũng giống như đang nhìn trời tuyên thệ, giống như một khắc sau liền thề muốn giết lão tặc Khổ Giác, thanh trừ bại hoại cho tông môn. Điều duy nhất khiến Khương Vọng vô cùng ngạc nhiên chính là.

Với tác phong thói quen làm việc của Khổ Giác, hôm nay vậy mà không có chửi ầm lên, thậm chí ngay cả châm biếm lại cũng không có, giống như trong khoảng thời gian này đã đổi tính tu phật vậy. Không đúng... Lão hình như vốn chính là tu phật.

Khương Vọng xua tan suy nghĩ không liên quan ra khỏi đầu, nhẹ nhàng nhảy một cái, nhảy lên trên đài cao.

Nón trùm đầu của hắn hiện tại còn đang đội trên đầu Tịnh Lễ, áo tơi đã cởi xuống, thanh sam trường lập, xương sống thẳng băng, cả người giống như một thanh kiếm, đứng ở nơi đó.

Sự sắc bén của hắn vẫn ẩn trong vỏ, nhưng có lẽ không có ai có thể không chú ý đến sự sắc bén của hắn.

Bất luận dưới đài có bao nhiêu hòa thượng đang đứng, có nhân vật quan trọng đến mức nào đang xem, đây là sân nhà của ai... bất luận Chỉ cần tiến vào trận chiến, trong mắt Khương Vọng cũng chỉ còn mỗi đối thủ, cùng với tất cả nhân tố có thể ảnh hưởng đến thắng bại.

Tịnh Hải theo sát bay lên.

Tòa đài cao trên quảng trường phật chưởng này, không có vật trang trí dư thừa nào, nhưng hơi thở cổ xưa của nó, vừa trầm vừa nặng, có một loại uy nghiên xuyên thấu thời gian.

Thậm chí ngay cả tòa đài cao này, cũng mơ hồ khiến cho Khương Vọng có một loại cảm giác tương đương Sâm Hải lão long.

Hàng Long đài, Hàng Long đài...

Phật chưởng Hàng Long?

"Bắt đầu đi" Khổ Bệnh nói.

Lão ta thuận miệng truyền âm, liền như sấm động cửu thiên.

Khương Vọng cơ hồ là trước tiên thi triển trạng thái Thanh Văn Tiên!

Hai tai hắn ẩn hiện ngọc quang, khiến người ta chú ý.

Khương Vọng từ trước đến nay đều trọng thực chiến, tư thái nhẹ nhàng, khi sử dụng trạng thái Thanh Văn Tiên rất ít hiển hiện ngọc quang, lúc này như thế là biểu hiện khó có thể khống chế.

Sử dụng qua trạng thái Thanh Văn Tiên không biết bao nhiêu lần, làm sao có thể khó có thể khống chế?

Đương nhiên là bởi vì... Hắn thử nắm trong tay sức mạnh không thuộc về mình.

Là tới từ Lôi Âm của Khổ Bệnh Cho tới nay, trạng thái Thanh Văn Tiên của Khương Vọng, đều là dùng thu thập tình báo chiến đấu là chính.

Thỉnh thoảng phản chế âm sát chi thuật của đối thủ. Bát Âm Phần Hải thuật dần dần không theo kịp cấp bậc chiến đấu, hắn cũng đã ít khi có thể dùng âm thanh để tấn công đối thủ rồi.

Lúc giao thủ với Dịch Đường của Nhân Tâm Quán, đã khiến hắn mở rộng tầm mắt, đối với thanh âm, có nhận biết khắc sâu và lý giải nhiều hơn.

Lúc đó Dịch Đường sử dụng tiếng rút kiếm của hắn, sau đó triển khai tấn công ngược lại hắn, liên thanh tiến tới, trực tiếp đánh bại trạng thái Thanh Văn Tiên của hắn.

Ngay lúc này, hắn liền ứng biến, cũng dẫn Lôi Âm mà Khổ Bệnh không tự chủ phát ra để mình sử dụng.

Cho nên mọi người chỉ thấy...

Khoảng cách giữa Khương Vọng và Tịnh Hải.

Bỗng nhiên nổ tung một mảng lớn lôi quang!

Trong lôi quang dữ dội, phác họa ra hình dáng linh động, trong ánh sáng sáng rực, lại dấy lên một vòng hoa tuyến. Lôi và hỏa đan xen vào nhau, tinh linh kinh khủng đã ra đời!

Chỉ nghe rẹt rẹt, tiếng sấm đầy trời.

Chỉ thấy lôi quang dữ dội tỏa toàn trường, toàn bộ Hàng Long đài không một kẽ hở. Chính là... Lôi Âm diễm tước!

Dẫn Lôi Âm của chân nhân để mình sử dụng, đúng là ý nghĩ kỳ lạ.

Cũng thật sự là một bút kinh diễm!

Đầu tiên là Khổ Bệnh cũng không có chiến ý, chỉ là thuận miệng hô lên Lôi Âm, cho nên tiếng này ra vô chủ, nên có khả năng bị lợi dụng.

Tiếp đó trạng thái Thanh Văn Tiên của Khương Vọng, chính là thuật phát khống âm đỉnh cấp cảnh này, lĩnh hội của hắn đối với âm thanh, lại càng cao như bầu trời, mới có thể thực hiện loại vọng tưởng này.

Nhưng dù vậy, cũng khó có thể khống chế ổn định trạng thái Thanh Văn Tiên.

Có thể là bởi vì nó khó khăn như thế, cho nên sức mạnh mà lúc này nó thể hiện ra, kinh khủng không gì sánh được!

Chỉ trong nháy mắt khai chiến, đệ nhất nhân Ngoại Lâu cảnh của Huyền Không Tự, đệ tử thân truyền của thủ tọa Hàng Long viện Tịnh Hải, đã bị nhấn chìm bên trong chi chít lôi quang!