← Quay lại trang sách

Chương 2593 Tháng ba năm đó, thái tử bắn Long Hồ (1)

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cũng không hoàn toàn thả lỏng.

Hắn đứng lên, rất đoan chính cẩn thận nói: "Quay về Tề đã là nghỉ ngơi, được thiên tử triệu kiến lại càng là may mắn. Thần đứng nói chuyện là được rồi.

Nói đùa gì chứ, Đông Hoa học sĩ Lý Chính Thư còn đang đứng, sao hắn dám ngồi xuống?

Lời tâng bốc này rất rõ ràng, thiên tử không chút gợn sóng, đương nhiên cũng không tiếp tục ban ghế ngồi, chỉ lại hỏi: "Ngươi nói xem, vì sao Cảnh thái tổ lại cho rằng không lành?"

Khương Vọng ngây ngẩn cả người.

Lúc đầu xin nghỉ với ngài, rời Tề đến Sở, ngài chỉ nói phải học thuộc lòng, chứ không nói phải lý giải toàn bộ mà!

Ta làm sao biết vì sao Cảnh thái tổ lại cho rằng không lành chứ? Ta lại không thể đi hỏi!

Vì sao? Vì sao! Tư Mã Hành cũng không viết nha!

Đương nhiên những lời này hắn không có gan nói với Tề đế.

Kiên trì mạnh miệng lý giải mấy câu.

Cuối cùng chỉ nói: "Thần đần độn, biết hay không biết đều không có giá trị Lúc Khương Vọng vỗ mông ngựa, Lý Chính Thư hơi nhíu lông mày, vì thật sự là không có trình độ gì để nói.

Nhưng khi nói ra hai chữ đần độn này, trong mắt ông ta lại có ý cười.

Lời mở đầu của Tư Mã Hành trong [Sử Đao Tạc Hải], quả thật dùng hai chữ đần độn này để tự nói về mình.

Đây đúng lúc là thái độ để đối xử với lịch sử!

Có thể không hiểu, nhưng không thể giả vờ là hiểu.

Có thể không giải thích được, nhưng không thể xuyên tạc.

Thế gian có hàng ngàn hàng vạn người biên soạn sách sử, tại sao chỉ có Tư Mã Hành biên soạn ra tín sử thiên hạ?

Đáp án chính là tên sách.

Đơn giản bốn chử "Sử Đao Tạc Hải"!

Trong mỗi một chi tiết, mỗi một chữ một bức tranh, đều thực sự cầu thị.

Bất kể Khương Vọng cố ý hay là vô ý, hai chữ đần độn này, dùng lúc này, tình cảnh này, lại cực kỳ xảo diệu.

Lý Chính Thư trong lòng tán thành, nhưng im lặng không lên tiếng.

Chỉ nghe Tề thiên tử cười mắng: "Quả là khờ, không thông minh lại thiếu hiểu biết! Ngươi đọc sách gì chứ!"

Khương Vọng cúi đầu nói: "Thần xấu hổ, sau này sẽ chăm chỉ! Nhưng thần thiếu thầy tốt, rãnh rỗi trong thời gian dài, trong thời gian ngắn sợ rằng không thể khiến bệ hạ hài lòng"

Thiên tử quay đầu nhìn về phía Lý Chính Thư: "Ngươi xem đi, bây giờ nói chuyện còn biết để lại một đường lui cho mình, đây là người đần độn sao? Trẫm thấy hắn vô cùng giảo hoạt!"

Lý Chính Thư cười nói: "Giảo hoạt hay là đần độn, tất cả cũng đều dựa vào cái nhìn của đế quân!"

Thiên tử nói: "Ngươi cũng là kẻ giảo hoạt!"

Vị 'Ngọc Lang Quân này chỉ nói: "Lý Chính Thư chẳng lẽ không phải vương thần sao?"

Thiên Tử dùng ngón tay chỉ ông ta, rốt cuộc cười nói: "Vậy ngươi cái kẻ đại giảo hoạt này, liền chỉ bảo cho tiểu giảo hoạt này đi!"

Tề thiên tử thân cận với Lý Chính Thư, thật sự không giống bình thường.

Khó trách nói Đông Hoa học sĩ trong những năm qua cơ hồ là danh hiệu của một mình Lý Chính Thư, cũng khó trách Lý Chính Thư rõ ràng không hề nắm giữ thực quyền gì, cũng có sức ảnh hưởng tương đối ở Tề quốc.

Trong lòng Khương Vọng nghĩ, hành động cũng không chậm. Vội vàng hành lễ nói: "Đây là vinh hạnh lớn lao của Khương Vọng, làm phiền học sĩ chỉ điểm!"

Lý Chính Thư cười.

"Chỉ điểm" có đôi khi là một chuyện rất phạm húy kiêng kị, hơn nữa ông ta là đại nho không nhậm chức chính thức ở triều đường, từ trước đến giờ vẫn luôn cách xa phiền toái.

Nhưng Khương Vọng là vãn bối có thể tham gia gia yến của phủ Tồi Thành Hầu, về tình về lý, ông ta chỉ điểm một chút cũng không có vấn đề gì...

Cũng không hề chuẩn bị gì, mở miệng liền nói: "Muốn lý giải đoạn tư liệu lịch sử này, chỉ cần lý giải hai chữ "Thanh Khâu"

"Thanh Khâu là nơi nào?"

"Nơi này ở phía sau Vạn Yêu Chi Môn, là thánh địa của Hồ tộc. Cảnh thái tử bắn giết Long Hồ, Cảnh thái tổ đày hắn ta đến Thanh Khâu, đây không phải chỉ là lưu đày đơn giản, đây là khiến cho hắn ta đi chết. Loại mức độ trừng phạt này, cũng không phải chỉ dùng cảm thấy không may là có thể giải thích. Vì sao lại như vậy?" "Chúng ta lại xem nguyên nhân gây ra chuyện này.

"Cảnh thái tử tự mình đến phía sau Vạn Yêu Chi Môn, bắn giết Long Hồ, dùng da lông chế thành áo lông, dâng lên hoàng hậu Cảnh quốc. Thứ nhất là khoe võ công, thứ hai là thể hiện lòng hiếu thảo. Đây vốn là chuyện không hề đáng trách, thậm chí hẳn là chuyện đáng được tán dương. Vì sao Cảnh thái tổ lại có thể hận thù như vậy, muốn hắn ta đi chết đây?"

Giọng điệu Lý Chính Thư thong dong, êm ái nói, rất giỏi chuyện dẫn dắt người nghe tự hỏi. Mỗi một câu, thật sự đều có mị lực mà thời gian ban cho.

"Chúng ta nên chú ý tới. Trong quyển một của [Sử Đao Tạc Hải], Tư Mã Hành có viết một câu, viết rằng Thái tổ trấn yêu, chia rẽ để đồng hóa, tập hợp rồi tiêu diệt, bảy năm trục hổ, chín năm đầy lui Sài Dận" Khương Vọng đương nhiên nhớ được đoạn này, thuộc làu làu, nhưng quả thực không nghĩ ra nó có quan hệ gì đối với việc Cảnh thái tử bắn Long Hồ.

Lý Chính Thư vô cùng kiên nhẫn nói: "Vạn Yêu Chi Môn được xây dựng từ thời thượng cổ, hoàn toàn ngăn cách hy vọng trở về hiện thế của yêu tộc, đúng là công lao sự nghiệp vô thượng của Nhân Hoàng. Nhưng chém giết phía sau Vạn Yêu Chi Môn, lại chưa bao giờ dừng lại. Yêu tộc cũng chưa từng từ bỏ việc phản công hiện thế.

Vạn Yêu Chi Môn không phải thứ chỉ cần dựng lên liền có thể vô tư, cần phải có người không ngừng duy trì, gia cố.

Thời đại Nhất Chân bị hủy diệt, tuyến cáo thời đại cận cổ kết thúc.

Cảnh thái tổ lập thành Thiên Kinh phía trên Vạn Yêu Chi Môn, sau đó thành lập Cảnh quốc, hiệu là thiên tử thủ biên cương, có tầm nhìn của Nhân Hoàng.

Ông ta cũng quả thực ở phía sau Vạn Yêu Chi Môn, đạt được chiến công bất phàm.

Sau Vạn Yêu Chi Môn, là một thế giới khác, đối với chúng ta mà nói, hiện tại vẫn còn rất nhiều tồn tại nguy hiểm và kỳ bí. Đương nhiên nguy hiểm lớn nhất vẫn là yêu tộc.

Đại quân nhân tộc và yêu tộc chém giết ở đó, trải qua trung cổ, cận cổ, cho đến tận bây giờ, chưa bao giờ ngừng lại.