Chương 2602 Ngoài Ta Ra Còn Ai? (2)
Yến Phủ lẳng lặng nhìn y, đương nhiên không hề sợ hãi.
Tuy nhiên, mọi người đều cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng, và cảm nhận được sự điên cuồng của Điền An Bình.
Lúc này mọi người mới ý thức được, câu nói "dọa chết ngươi" là dùng để chú thích cho tinh thần thất thường của tu sĩ Thần Lâm Liễu Khiếu của Liễu gia, vì thế quả thực vô cùng đáng sợ.
Nhưng đây là trước mặt tam quân Vạn chúng chú mục, Tào Giai trấn tràng.
Trong tình huống Yến Bình - một nhất đại danh tướng đã tự thân chứng có mặt tại hiện trường.
Thế mà y lại dám uy hiếp tôn tử của Yến Bình!
Loại bầu không khí này, loại căng thẳng này, loại điên cuồng đang âm thầm chuyển động dưới mặt nước tĩnh lặng này... Khiến người ta hoảng sợ!
Cuối cùng Tào Giai cũng mở miệng: "An Thái tướng quân nói đúng"
Giọng nói của hắn ta ổn định và mạnh mẽ, và ngay lập tức áp chế mọi bầu không khí náo động.
"Quân uy nằm ở lực chứ không phải ở lễ. Ăn mặc như thế nào không quan trọng, quan trọng là ngươi có thể thực hiện quân lệnh của bổn soái hay không"
"Đương nhiên Yến Phủ tướng quân nói cũng có lý, uy nghi là uy nghi, người làm tướng không thể hoàn toàn không để ý đến tướng mạo của chính mình" Hắn ta nhìn Điền An Bình: "Điền An Bình, ngươi phải chú ý hơn chút nữa"
Điền An Bình thu hồi ánh mắt khỏi Yến Phủ, hơi cúi đầu, tỏ vẻ phục tùng: "Mạt tướng lĩnh mệnh"
Điền An Thái có lẽ nằm mộng cũng không bao giờ nghĩ tới rằng, loại người không có chút cảm giác tồn tại như mình, lại được Tào Giai nhắc tên và biểu dương một câu như thế. Nhưng cũng là bởi vì, đối với hai người kia, một mình nhắc tới ai cũng không tốt.
Bề ngoài, Tào Giai đánh mỗi người 50 đại bản, nhưng cũng chỉ là vì nhìn mặt mũi của Yến Bình, mà đối xử khoan hồng với Yến Phủ mà thôi.
Ngay sau đó, hắn ta nói: "Nhưng bất kể thế nào, lệnh bổ nhiệm đã hạ xuống rồi, và đây là sự thật.
Trong tim của Yến Phủ rét lạnh, y cúi thấp đầu hành lễ và quay trở lại hàng ngũ quân đội.
Nếu chúng ta nói rằng việc bổ nhiệm Trần Trạch Thanh là ngoài ý liệu nhưng vô cùng hợp lý.
Thì lệnh bổ nhiệm của Điền An Bình là điều ngoài ý liệu nhưng lại không hợp lý, nhưng lại không thể không chấp nhận!
Ngươi nói y điên cuồng, nói y mang nhiều tội lỗi.
Tuy nhiên, Điền thị cũng đã phải trả một cái giá đắt cho cái chết của Liễu Thần Thông, còn Điền An Bình y thì cũng đã dùng việc bị đánh vỡ kim khu ngọc tủy, và bị khóa cảnh trong mười năm để bù đắp rồi.
Cho dù người có đồng ý với kết quả này hay không, đó là sắc lệnh của thiên tử, một sự thật mà không ai có thể truy cứu sau khi bụi bặm đã lắng xuống.
Ngươi nói rằng y đã bị khóa cảnh mười năm, sớm đã bị thời đại đào thải rồi.
Nhưng mà cường giả Thần Lâm Cảnh của Liễu gia, người tên Liễu Khiếu tâm thần bất ổn đó, lại là một bằng chứng không thể nghi ngờ để chứng minh sự cường đại của y! Đó là chiến tích khi bị khóa dưới Thần Lâm Cảnh!
Mà bây giờ... bản án đã qua và các hạn chế đã được dỡ bỏ, Điền An Bình sẽ còn đáng sợ đến mức nào nữa? Tất nhiên điều quan trọng nhất là - đây là một lệnh bổ nhiệm do Tào Giai đích thân ban ra.
Dù ngươi có tin hay không, thừa nhận hay không thì đây vẫn là sự thật.
Cho dù Điền An Bình thực sự đã bị phế bỏ, thật sự là một tên vô dụng, thì cũng không có ai có thể thay đổi lệnh bổ nhiệm này được.
Câu nói của Tề thiên tử trên triều nghị kia "Đại sự phạt Hạ, khanh tự quyết là được!", tự nhiên có pháp lý và uy nghiêm của nó.
Phạt Hạ là nền tảng cho những thành tựu cả đời của Tào Giai, và hắn ta sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai ảnh hưởng đến đại sự của hắn ta!
Một chinh nam tướng quân Trần Trạch Thanh, một là tam thập vạn quận binh Tả Lộ nguyên soái Điền An Bình, đều là những lệnh bổ nhiệm khiến tất cả các bên phải sửng sốt.
Tất cả những người trên Điểm Tướng Đài, đều đứng sau lưng Tào Giai.
Im lặng chính là một hình thức ủng hộ.
Các tướng lĩnh của Tề quốc dưới Điểm Tướng Đài, chỉ có thể chờ đợi quân lệnh.
Các đại biểu của chư quốc Đông vực, càng không đủ tư cách để bình luận.
Tào giai nói tiếp: "Khi chúng ta đến Nam Hạ, nên có một tráng sĩ, dẫn ba ngàn binh lính tinh nhuệ, làm tiên phong cho ta!"
Hắn ta nhìn các binh sĩ và nói: "Việc này phải được thực hiện bởi một người dũng cảm. Bổn soái cho là "Bẩm đại soái!"
Một giọng nói rõ ràng cắt ngang sự lựa chọn ứng cử viên của Tào Giai.
Mọi người vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn qua.
Chỉ thấy một vị bạch y công tử phong hoa tuyết đại, đi ra từ hàng ngũ của Thu Sát Quân.
Những bước đi của y vô cùng bình tĩnh và sắc bén.
Lông mày sắc như kiếm, và đôi mắt tựa như những vì sao.
Một nụ cười như có như không hiện hữu trên khóe miệng, làm giảm đi phần hung dữ của y và khiến y trở thành một người có vẻ là dễ gần–nhưng ngươi biết rõ là y ở rất xa, không thể chạm tới.
Y đi tới trước mặt vạn quân, đứng dưới Điểm Tướng Đài và hơi ngẩng đầu lên, để cho chư vị đế quốc cao tầng trên Điểm Tướng Đài có thể nhìn rõ khuôn mặt chói lọi, vẻ tự tin, sự kiêu hãnh và sức mạnh của y.
Y nói: "Không thể ngăn cản, tam quân dũng sĩ vô địch, nên làm tiên phong đại tướng! Nhìn khắp thiên hạ, ngoài ta ra còn ai có thể đảm đương vị trí này?"
Trên Tướng Đài nhất thời trầm mặc Dưới Tướng Đài cũng chìm vào sự im lặng!
Xét về dũng khí và sự quyết đoán, quả thực như Trọng Huyền Tuân đã nói, hầu như không có sự lựa chọn nào tốt hơn y.
Nhưng y là ai?
Y là công tử của dòng dõi trực hệ của Trọng Huyền thị, và là một trong hai ứng cử viên duy nhất kế vị Bác Vọng Hầu thế tập võng thế.
Tiên phong là một quân chức như thế nào?
Thành thật mà nói, đó là vị trí có tỷ lệ tử vong cao nhất trên chiến trường!
Đó cũng là vị trí của những người dũng cảm trong quân đội, những người hăng hái cống hiến, mưu cầu vinh hoa phú quý trong nguy hiểm.
Nếu Trọng Huyền Tuân không chủ động cầu chiến, thì vị trí này chắc chắn sẽ không được giao cho một danh môn quý công tử như y được.
Ngay cả khi y chủ động cầu chiến, Tào Gia cũng phải cân nhắc điều đó!
Dưới Điểm Tướng Đài, Trọng Huyền Thắng không khỏi nheo mắt lại.
Đây không thể nghi ngờ là một bước khiến hắn ta cảm thấy ngạc nhiên. Đây là... lạc tử của Trọng Huyền Tuân!