← Quay lại trang sách

Chương 2614 Cờ quạt như rồng (1)

Trọng Huyền Tuân đã tích lũy đầy đủ, có thể không tiếc Thần Lâm.

Khương Vọng hắn hôm nay chỉ mới dựng lên tứ lâu, nắm bắt đạo đồ, dù sao cũng phải cần một khoảng thời gian để lĩnh ngộ. Không thể dùng tương lai lâu dài làm cái giá, tranh giành hơn thua trước mặt Thần Lâm...

Hắn có thể nói như vậy, nhưng mà hắn không nói.

Hắn chỉ nói "ta thua", chỉ hai chữ đó.

Không viện cớ gì cả, không tìm bất kỳ lý do nào.

Trận chiến này, hắn quả thật là thua.

Hắn thua tâm phục khẩu phục.

Một kiếm chưa ra hết kia của hắn, có thể đánh bại mấy lần Tinh Luân của Trọng Huyền Tuân, vẫn còn chưa biết.

Mà ba vòng Nhật Nguyệt Tinh Trảm Vọng Đạo của Trọng Huyền Tuân, lại nhất định có thể chém rụng hắn.

Quả thật hắn vẫn còn lá bài chưa lật không thể lộ ra trước mặt người khác là thần thông Lạc Lối. Cho dù Lạc Lối chống lại Trảm Vọng, có thể thật sự quấy nhiễu được nó hay không, cũng không thể nắm chắc được.

Cơ hội thắng của hắn đều là ẩn số, nhưng sự thất bại của hắn lại là hiện thực.

Cho nên hắn đương nhiên đã thua.

Hắn hiểu rất rõ.

Trọng Huyền Tuân sở dĩ lựa chọn thăng lên Thần Lâm, cũng không phải là vì người này không có lòng tin đối với ba vòng Nhật Nguyệt Tinh Trảm Vọng Đao. Mà là y không muốn dùng tư thái chật vật để giành được thắng lợi, không muốn để bản thân đón nhận khả năng bị cầm hòa, lại càng không thể chấp nhận sau khi lưỡng bại câu thương, bản thân bỏ qua thành quả của trận chiến phạt Hạ này.

Có thể ở giai đoạn Ngoại Lâu, dùng sức mạnh cấp bậc Ngoại Lâu chèn ép Khương Vọng, đương nhiên là kết quả tốt nhất.

Nhưng mà lúc này y đã không làm được.

Ngay lúc này không có bất kỳ kẻ nào có thể làm được!

Mặc dù y không phụ cái danh tao nhã, cũng chỉ có thể thắng hiểm mà thôi... trận chiến vừa rồi đã chứng minh rõ điểm này.

Cho nên y tiến về phía trước.

Giống như những lời y nói, sau khi chiến với Khương Vọng ở trình độ như vậy, phong cảnh ở Ngoại Lâu cảnh, y đã xem hết.

Cho nên tiến bước về phía Thần Lâm.

Cho nên thành tựu Thần Lâm.

Lúc này Khương Vọng bay từ trên trời xuống, đối diện hiện thực, thản nhiên đón nhận kết quả.

Hắn đã tận sức, vì vậy cũng không có gì để tiếc nuối.

Lúc này hắn và Trọng Huyền Tuân ở trên không lướt qua nhau, hắn nhìn vạn quân, quay lại hàng ngũ kẻ thất bại của mình, Trọng Huyền Tuân mặt nhìn đài điểm tướng, nghênh đón vinh quang của kẻ chiến thắng.

Khương Vọng đi lại vẫn thong dong như trước, sống lưng vẫn thẳng tắp, kiếm của hắn ở trong vỏ, vẫn không mất đi chút sắc bén nào.

Không hề có thứ gì gọi là u rũ, suy sụp.

Đời nay quân tinh cùng tỏa sáng, thiên kiêu tranh nhau không ngừng. Ai cũng có thể thất bại, Khương Vọng hắn cũng không thể ngoại lệ.

Sự nỗ lực không phải chỉ có mỗi Khương Vọng có, tài năng cũng không phải thứ Khương Vọng tự có, mỗi một thiên kiêu tỏa sáng trên đời, ai cũng có những từng trải riêng.

Chỉ cần thật sự dốc toàn lực rồi, vậy thì bất luận kết quả cuối cùng là gì...

Phải đối mặt.

Thắng tất nhiên vui vẻ, bại cũng có thể thản nhiên chấp nhận.

Chỉ là.

Lúc Khương Vọng đi xuống, nhìn biển người mịt mờ vô tận kia, cũng đang muốn hòa vào trong biển người.

Lại chợt nghe thấy một tiếng...

"Hay!"

Là ngàn giọng nói, vạn âm thanh.

Là tiếng hô hoán của mọi dũng giả trong quân, những người chăm chú theo dõi trận chiến này, bọn họ kìm lòng không nổi, hoan hô vì tuyệt thế thiên kiêu Đại Tề, hoan hô vì trận chiến phấn khích tuyệt luân này! Không phải là âm sát chi thuật huyền diệu gì, chưa từng sử dụng bí pháp thần thông gì, nhưng lại có sức mạnh chấn động lòng người.

Phấn khích!

Vì cuộc chiến Thiên Phủ!

Vì tráng sĩ Đại Tề!

Vì hai người dốc toàn lực để giành thắng lợi!

Khương Vọng sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười.

Trọng Huyền Tuân đứng trước đài điểm tướng cũng xoay người lại.

Bọn họ cơ hồ đồng thời gật đầu một cái, vì những người cổ vũ họ này.

Khương Vọng tiếp tục tiến về phía trước, giống như một giọt nước, hòa vào biển người...

Lý Phượng Nghiêu nhìn hắn, Lý Long Xuyên nhìn hắn, Yến Phủ nhìn hắn, Trọng Huyền Thắng nhìn hắn...

Các bằng hữu của hắn nhìn hắn, dùng ánh mắt hòa nhã nghênh đón.

Còn phía sau là tiếng Tào Giai trên tướng đài tuyên bố - "Trọng Huyền Tuân dũng quan tam quân, đảm nhận đại tướng tiên phong phạt Hạ! Từ Xuân Tử quân chọn ba đô duệ sĩ, lập làm tiên phong doanh, xung phong trận địa!"

Là đội quân tinh nhuệ nhất của đế quốc Đại Tề, quân chế Cửu Tốt, mỗi đô đều gồm ngàn người.

Mỗi đô đều có một Đô thống, hai phó Đô thống, mười đội trưởng.

Điều kiện nhậm chức Đô thống chính là tu sĩ Đằng Long cảnh phá vỡ Thiên Địa môn.

Điều kiện nhậm chức phó Đô thống chính là tu sĩ Thông Thiên cảnh.

Điều kiện nhậm chức đội trưởng chính là tu sĩ Chu Thiên cảnh.

Dưới đội trưởng, mặc dù điều kiện không cao. Nhưng cũng cần phải thông qua chư quân tuyển chọn. Là tráng sĩ ưu tú mới có thể tiến vào Cửu Tốt.

Tu vi chỉ là điều kiện, thăng chức thì cần quân trạng. Tu vi đạt mà quân chức thấp, chỗ nào cũng có. Cho nên một đội như vậy, tỷ lệ siêu phàm vô cùng kinh người.

Siêu phàm như thế nào?

Người siêu phàm, dù ở đâu cũng có thể sống rất tốt.

Nếu muốn để tu sĩ siêu phàm ở trong quân ngũ, dùng quân quy trói buộc, khiến cho kỷ luật nghiêm minh. Ngoại trừ vinh dự, cũng nhất định phải khiến cho họ nhìn thấy rõ hy vọng thăng tiến, nắm bắt được điểm thiết thực, điểm tốt so với nơi khác!

Người ta lão gia siêu phàm tốt đẹp không làm, dựa vào đâu phải mặc người hô quát, bị quân quy gông cùm? Trách nhiệm, lý tưởng, rốt cuộc cũng không thể gắn kết tất cả mọi người.

Vì sao lại có nhiều tu sĩ nguyện ý dấn thân vào quân ngũ như vậy?

Bởi vì trong quân từ trước đến nay đều là một nơi thăng cấp tốt giành cho con cháu bình dân.

Ở Tề quốc, thậm chí còn có Tu Viễn, Diêm Đồ, là những chủ soái Cửu Tốt một đường tiến đến cao tầng đế quốc. Mà những cơ hội, tài nguyên kia, đều là những thứ không thể làm giả, là chân thật.

Mặt khác.

Những ngày phạt Hạ này, chỉ mỗi quân bổng mỗi tháng, đã là một con số thiên văn, đạo nguyên thạch cần dùng rất nhiều. Không phải thiên hạ bá chủ quốc, thì không thể nuôi được nhiều quân đội mạnh như vậy. Đội quân mạnh như vậy, mỗi ngày ăn uống thế nào? Cần phải phối hợp với linh dược gì?

Mặc giáp gì? Dùng binh khí gì? Phải sống trong hoàn cảnh như thế nào, khắc ấn trận văn gì? Trận văn còn phải thay đổi định kỳ, cần phải tùy lúc điều chỉnh, đây cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.

Những... chiến mã có pha lẫn huyết mạnh yêu thú này, đương nhiên cũng không thể cho ăn bằng cỏ khô bình thường. Một con ngựa chính là một con thú nuốt vàng.

Ngoài ra, duệ sĩ như thế, áp dụng binh trận trận đồ như thế nào? Binh trận trận đồ tuyệt đối không thể luôn luôn không thay đổi, bảo thủ. Những... quân trận hợp thuật kia lại càng cần không ngừng đổi mới, nếu không ở trên chiến trường, cũng chỉ có thể bị đánh. Nước khác thi triển quân trận hợp thuật mới, ngươi phải điều động người phá giải. Cũng như, quân trận hợp thuật mà ngươi sử dụng, cũng đã sớm bị nước khác tìm được biện pháp nhắm vào rồi.

Những binh trận trận đồ này, những quân trận hợp thuật này... Cần hao tổn bao nhiêu nhân lực vật lực, để không ngừng đổi mới, cải tiến?

Trước đây lúc Yến Bình tại chức, từng có một lần trả lời tiêu hao thuật khố thì không nhịn được nói – "Bỗng nhiên cảm thấy lạnh tay!"

Ngay cả người như Yến Bình cũng cảm thấy khó có thể chấp nhận như vậy, có thể thấy hao tổn lớn đến mức nào. Tóm lại, những đội quân mạnh, hoàn toàn có thể rút cạn một quốc gia không giàu có.

Đây vẫn chỉ là nuôi quân bình thường!