← Quay lại trang sách

Chương 2619 Quốc gia có cô nhi kỳ lạ (1)

Một bí ẩn liên quan đến Hề Mạnh Phủ, hầu như chưa bao giờ có người công khai thảo luận.

Nhưng lúc này đang ở Bảo Hoa cung, đều là cao tầng Hạ quốc, tất nhiên đều biết...

Năm đó lúc Hề Mạnh Phủ được sinh ra, chân có sáu ngón, bị cha mẹ ruột của ông ta coi là quái vật dị dạng, trực tiếp ném vào trong sông.

Vừa hay được một nhà thuyền cứu lên.

Nhà thuyền kia là một người không vợ, cả đời sống một mình trên thuyền, cũng không so đo lời dèm pha, liền nuôi dưỡng ông ta.

Tiếc là tiệc vui chóng tàn, lúc ông ta vừa lên bảy.

Có một ngày khách đi thuyền nhìn thấy ông ta có sáu ngón chân, liền xem là huyết mạch yêu quái, muốn trói ông ta đi cho hung thú ăn.

Nhà thuyền đến cản, lại bị đánh chết tươi.

Nó thừa dịp loạn nhảy vào trong sông trốn, sau đó chạy đi báo quan.

Người đánh chết nhà thuyền nói mình là vì trừ yêu, người che chở cho yêu tộc chết không có gì đáng tiếc.

Khi đó còn truyền rằng đứa nhỏ Hề tam nhi, ở trên công đường cởi sạch quần áo, hỏi lại những... vị đại nhân kia, mình nơi nào là yêu quái?

Vị quan kia thật ra là một người sáng suốt, phán quyết kẻ giết người kia mức án cao nhất theo pháp luật.

Xử lý Hề tam nhi như thế nào, lại lâm vào thế khó.

Nhà thuyền đã không còn nữa. Trăm cay nghìn đắng tìm được cha đẻ của ông ta, nhưng đối phương lại kiên quyết không muốn thừa nhận bản thân sinh ra thứ như vậy.

Vị quan kia liền không còn cách nào khác, liền tự mình nuôi nấng đứa nhỏ này, coi như thu nhận một gia phó.

Nhưng thời gian này cũng không được bao lâu.

Đợi đến khi Hề tam nhi lên chín... Huyện nha bị cháy, một nhà vị quan kia đều bị chết cháy.

Chỉ một mình Hề tam nhi lúc ấy đang ra ngoài mua đồ, tránh được một kiếp.

Có người nói ông ta là Thiên Sát Cô Tinh, toàn bộ những người ở gần ông ta đều sẽ không chết được tử tế. Có người lại nói một nhà vị quan kia chết cháy là bởi trong lòng ông ta cất giấu oán hận, không muốn làm gia phó, muốn làm con trai của vị quan kia...

Có người bắt ông ta thẩm vấn, nhưng làm thế nào cũng không tra ra chứng cứ phạm tội, đành phải bỏ qua.

Cứ như vậy, ông ta lại lần nữa không còn nhà.

Mà lần này, lại không có ai dám thu dưỡng ông ta.

Chuyện này không biết vì sao lúc đó lại được Hạ Tương để biết đến, tự mình hạ chỉ, đưa đứa nhỏ này vào quốc học viện.

Nói rằng "Quốc gia có cô nhi, quốc gia nuôi.

Hề tam nhi đọc sách, tự đặt cho mình cái tên Hề Mạnh Phủ. Ông ta cho rằng mình đã có gia đình, ông ta là con trai trưởng, cho nên gọi là "Mạnh", nhưng mà ông tại lại không có nhà, người kia cả đời không vợ đều sống ở trên thuyền, cho nên ông ta lại lấy thếm một chữ "Phủ". Hy vọng có nhà của mình.

Sau đó lại có một lần, Hạ Tương đế giá lâm quốc học viện, nhất thời hứng khởi muốn kiểm tra học vấn học sinh.

Giáo tập chọn ra sáu học sinh, dẫn đến trước mặt hoàng đế, trong đó lại không hề có Hề Mạnh Phủ thành tích tốt nhất.

Nguyên nhân trong đó, Hề Mạnh Phủ tất nhiên hiểu rõ.

Quốc học viện là một nơi người đọc sách tập trung, nhưng không phải mọi người đọc sách, đều có thể hiểu lý lẽ.

Thân thể "quái dị" tức là một loại tội lỗi.

Ông ta cũng đã sớm quen rồi.

Nhưng Hạ Tương đế nói, giáo tập chọn không tính, ông ta không muốn nhìn những mảng màu sắc rực rỡ được vẽ ra, muốn nhìn thấy những bụi gai cỏ dại mà mình trồng nên. Gọi người lấy danh sách ra, che kín mắt hoàng tử Hành, để tiểu hoàng tử tùy cơ khoanh chọn.

Tiểu hoàng tử cầm bút khoanh tròn, cứ vậy chọn ra bảy học sinh.

Sau khi Hạ Tương để tự mình kiểm tra, vô cùng cao hứng, bởi vì có một học sinh biểu hiện quá tốt.

Ông ta vỗ bả vai học sinh này nói, ngươi là lương tài Hạ quốc ta.

Học sinh này quỳ xuống hỏi hoàng đế – "Ngài biết chân ta có sáu ngón sao?"

Hạ Tương đế sửng sốt một chút, nói: "Biết chứ, cho nên ngươi có năng lực đặc biệt gì muốn biểu diễn cho trẫm xem sao?"

Học sinh này dĩ nhiên là Hề Mạnh Phủ.

Chuyện cũ năm xưa tất nhiên có thể không nhắc đến nữa.

Nhưng Liễu Hi Di hôm nay lại nhắc đến "Tặc tử sáu ngón", không nghi ngờ gì chính là làm nhục Hề Mạnh Phủ. Hạ thấp từ đạo đức cho đến nhân cách của người kia!

Vốn dĩ có một số văn võ đại thần muốn phụ họa Liễu Hi Di, nhất thời ai cũng im miệng không nói.

Không dám nói gì nữa.

Trên vương tọa bên phải ở bình đài thứ hai, vẻ mặt Mân vương Ngu Lễ Dương có chút mất tự nhiên. Dù sao ông ta chính là vị chân quân mang theo năm vị chân nhân vây công Khương Mộng Hùng, cuối cùng lại không công mà lui, lại còn hao tổn một vị chân nhân danh gia trận đạo Thái Hoa...

Hề Mạnh Phủ nói rõ ràng ra, câu câu đều như đang vạch trần khuyết điểm của ông ta.

Về phần cái gì mà tặc tử sáu ngón, cái gì mà bí ẩn đau đớn khó nói của Hề Mạnh Phủ... Thật ra đều không quan trọng.

Trên vương tọa bên trái Vũ vương Tự Kiêu, lại luôn nhắm mắt không nói, đã sớm không biết thả hồn nơi nào.

Ngồi trên long ỷ cao nhất, Hạ thiên tử ngồi ngay ngắn, lẳng lặng quan sát văn võ cả triều, giống như nhiều năm tháng qua. Chỉ nhìn, không nói.

Mà trên ngự tòa phía sau rèm che rũ xuống, đột nhiên vang lên một giọng nữ uy nghiêm: "Liễu quốc tướng, ngươi thất thố rồi!"

Liễu Hi Di mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng lại cực kỳ tôn trọng Thái hậu, hơn nữa thật ra lúc này ông ta cũng tự biết lỡ lời. Liền hướng về phía trên đan bệ chắp tay, lùi về chỗ đứng của mình.

Lúc này chỉ còn một mình Hề Mạnh Phủ đứng trên đại điện, minh châu trên đỉnh đại điện hắt ra bóng người, rủ trên mặt đất, giống như một linh hồn đã từ bỏ giãy giụa. Ông ta nhất thời cũng không nói lời nào. Những chuyện khi ở chung với tiên đế năm đó, ông ta đương nhiên nhớ được nhiều hơn. Chẳng hạn như lúc ấy vị hoàng tử đi theo tiên đế kia, chính là Hạ Tam hoàng tử sau khi vây khốn Trọng Huyền Chử Lương trong biên cảnh, bị Cát Thọ Đao chém chết.

Chẳng hạn như ông ta thật ra lúc ấy trả lời một câu, rằng: "Ta đặc biệt nỗ lực.

Mà Hạ Tương đế nói: "Đây chính là một năng lực đặc biệt khác. Chẳng hạn như... Đêm hôm đó trở về, ông ta ở trong chăn khóc thầm rất lâu. Nhưng hiện tại ông ta cũng không nói gì.