Chương 2663 Binh giả chính là hung khí (3)
Ba ngàn quân nhích đến gần, tất nhiên dẫn đến quân giữ thành cảnh giác.
"Người tới dừng bước! Binh mã phương nào, có gì làm tin?" Một binh lính có dáng vẻ đội trưởng cao giọng quát lên.
Trọng Huyền Thắng phất tay để đội quân dừng ở khoảng cách an toàn, còn mình thì tiến tới trước vài bước, ngẩng đầu hỏi: "Sao lúc này đã đóng thành? Phủ Lâm Vũ chẳng lẽ đã rơi vào tay giặc?"
Sau khi Khương Vọng tự học Quan Tự Tại Nhĩ, nhĩ thức linh mẫn, lại càng nghe rõ hơn.
Rõ ràng nghe được phía sau lỗ châu mai, có một giọng nói gay gắt: "Đừng để hắn ta nói nhảm, hỏi gì đáp nấy, nếu không thì bắn chết hắn ta."
Nghĩ thầm, xem ra việc Hoa Phương Vũ ở Kiếm Phong Sơn ngay cả trận pháp còn chưa mở đã bị phá quan, đã cho tướng lĩnh Hạ quốc một bài học vô cùng sâu sắc, hiện tại những người này đều cực kỳ cảnh giác...
Cho dù thành Tích Minh này vẫn chưa bị chiến hỏa liên lụy, cho dù cờ hiệu và khẩu âm của Trọng Huyền Thắng đều không có sơ hở thì đối phương cũng không có chút thả lỏng. Thậm chí ngay cả đầu cũng không lệ, chỉ truyền lời thông qua đội trưởng này.
Bên tai quả nhiên nghe thấy đội trưởng kia cất cao giọng: "Hỏi ngươi cái gì thì ngươi đáp cái đó đi! Nếu tiến lên nữa, đại nỏ sẽ hầu hạ ngươi!"
Trọng Huyền Thắng lại đột nhiên lật mặt, chửi ầm lên: "Con mẹ ngươi! Lão tử tiệc ngon không ăn, mĩ thiếp không cần, vất vất vả vả dẫn người tới giúp Lâm Vũ, ngươi con mẹ nó rùa đen ngược lại lại có cái thái độ này sao?"
Hắn ta vừa mắng vừa tiến về phía trước, hùng hổ: "Ngươi mẹ nó là người của ai! Lăn xuống đây cho lão tử!"
Vị đội trưởng kêu gọi đầu hàng kia bị chửi cho ngu người, không dám trả lời.
Lúc này một cánh tay vươn lên, thủ tướng thành Tích Minh trên mặt không lộ biểu cảm, xuất hiện phía sau lỗ châu mai.
Đối mặt với Trọng Huyền Thắng miệng đầy lời thô tục, chỉ khoát tay một cái.
Vút! Vút!
Mấy đại nỏ trên cổng thành đồng thời bắn tên!
Thủ tướng này lạnh nhạt nói: "Triều đình đã sớm truyền quân lệnh xuống, truyền đi các phủ, để các thành giới nghiêm, toàn lực chế ngự giặc cướp, thà giết lầm, còn hơn bỏ sót! Hôm nay cho dù có là Thiên Vương lão tử tới, không đưa ra ấn tín, mà cả gan tiến về phía trước một bước, ta cũng sẽ bắn cho hắn ta biến thành con nhím, không tin thì ngươi liền thử xem!"
"Con mẹ ngươi nha! Ngươi là cái thứ gì, dám ở đây uy hiếp ta?! Lúc lão tử đẫm máu sa trường, ngươi còn đang bú sữa!" Trọng Huyền Thắng nhảy nhảy, chửi ầm lên.
Nhưng dưới chân đúng là giống như mọc rễ, không hề... tiến về phía trước nữa.
Chứng minh rõ ràng cho thứ gọi là ngoài mạnh trong yếu.
Lúc này, hắn ta còn cách tường thành khoảng chừng hơn hai trăm bước.
Lúc này Thanh Chuyên lại lao ra khỏi đội ngũ, tiến về phía trước, nắm chặt hắn ta: "Tướng quân! Quân lệnh quan trọng hơn, không thể tức giận nóng nảy!"
Lời vừa ra khỏi miệng, quả thật bắt chước khẩu âm phủ Thiệu Khang, lại thiên về phía bắc một chút.
Vì lần phạt Hạ này, Trọng Huyền Thắng đã chuẩn bị không chỉ ngày một ngày hai.
Bị người lôi kéo như vậy, tướng quân mập mạp đến từ phủ Thiệu Khang, trong miệng lại càng mắng chửi hăng say hơn, những lời nói quê mùa dơ bẩn của các phụ nhân trong nhà ở phủ Thiệu Khang, đều bật thốt ra... Đương nhiên, trong miệng đã đi đào mộ tổ người ta rồi nhưng dưới chân lại một bước cũng không chuyển.
Vị thủ tướng trên cổng thành Tích Minh tư thái không buông lỏng, ngữ khí lại hòa hoãn hơn rất nhiều: "Vị huynh đệ kia, ngươi cũng không cần ở đây la mắng ta. Thân mang chức trách, không dám lười biếng, xin ngươi thứ lỗi.
Xem ngươi cũng là người hiểu đạo lý, các ngươi muốn vào thành nghỉ ngơi chỉnh đốn, ta rốt cuộc cũng phải kiểm tra thực hư một chút có phải không?"
Trọng Huyền Thắng vẫn hùng hùng hổ hổ, nói cái gì mà lão tử là lão hổ xuống núi trong quân không ai không biết, ngươi là cái loại tiểu bối vô danh tiểu tốt.
Thanh Chuyên lại chen lời nói: "Có có có, kỳ lệnh ấn văn, chúng ta đều có. Ngài muốn kiểm tra thứ gì?"
"Đều đưa kỳ, lệnh, ấn, văn lên đây hết đi!" Thủ tướng trên thành Tích Minh nói.
Đang lúc nói chuyện, vung tay lên, trên cổng thành liền thả một cái giỏ treo xuống.
Hẳn là một người cũng không chịu cho vào, đúng là cảnh giác đến cực điểm.
Thanh Chuyên không chút do dự, vẫy tay một cái: "Đêm đồ vật tới cả đây!"
Khương Vọng trang phục tiểu lệnh, ôm kỳ lệnh ấn văn chồng lên nhau tiến về phía trước, vừa tính toán khoảng cách đôi bên, vừa không khỏi âm thầm tán thưởng, thủ thành này chính là một lương tướng! Quả là một giọt nước cũng không lọt.
Những thứ kỳ lệnh ấn văn này, khẳng định là không lừa gạt được...
Mặc dù vì hôm nay, Trọng Huyền Thắng đã chuẩn bị rất lâu, kỳ và lệnh đều không có vấn đề. Nhưng ấn và văn lại không thể bắt chước hoàn toàn được.
Bởi vì chiến sự vừa bắt đầu, ấn và văn quân sự tương quan mới được ban hành. Các nhân vật đỉnh tầng quản hạt các đại chiến khu, còn có thể trước khi khai chiến tự mình thêm tư ấn, ai có thể dự liệu toàn bộ?
Ví dụ như điều động quân đội, ra vào vùng gần cổng thành, đều cần đối chiếu. Muốn thật sự kín kẽ, trừ phi thật sự là người mình!
Nhưng bất luận là Trọng Huyền Thắng hay là Thanh Chuyên, đều không có chút biểu hiện chột dạ nào.
Trong tầm nhìn của thủ tướng thành Tích Minh, tiểu lại nâng ấn tín đang đi tới kia, cách tường thành vẫn còn rất xa, bởi vì sợ, cho nên đi rất chậm, nỗ lực thể hiện bản thân vô hại.
Quả thật, hơi có hiểu lầm, tiểu tử này lại phải tới gần, khó tránh khỏi khẩn trương.
Thủ tướng thành Tích Minh cố ý hòa hoãn quan hệ một chút, dù sao đều là đồng đội Đại Hạ, đánh gãy xương thì vẫn còn gân, hiện nay đang muốn chung sức chống giặc ngoại xâm.
Cho nên nói với cái tên mập mạp chết bầm miệng thối không gì sánh được kia: "Không phải là cố ý làm khó huynh đệ, vì chức trách, không thể không tra, xin hãy tha lỗi! Tiểu đệ Tưởng Trường Vĩnh, sau khi đánh lùi Tề tặc, tất sẽ tự mình mở rượu tạ tội! Không biết cao tính đại danh của huynh đệ là gì?"
Hòa hoãn thì hòa hoãn, nhưng vẫn chưa quên tiếp tục thử dò xét.
Trọng Huyền Thắng một bộ dáng vẻ 'lão tử đại danh đỉnh đỉnh, tiểu tử ngươi còn không mau đập đầu quỳ bái', hừ một tiếng: "Khương Thắng!"
Tưởng Trường Vĩnh bất động thanh sắc nói: "Hạ quốc chúng ta họ Khương cũng không nhiều."
"Chứ sao! Lão Khương ta ở phủ Thiệu Khang cũng là nhân vật nổi danh, huynh đệ bằng hữu phủ khắp quân phủ!" Trọng Huyền Thắng giống như vẫn chưa xả hết giận, gân cổ họng nói: "Phủ Phụng Lễ Lý Xuân Dương, có biết hay không? Đó cũng là tiểu lão đệ của ta! Vừa hay đánh qua nơi này đó!"
Tưởng Trường Vĩnh đương nhiên chưa từng nghe qua đồ bỏ đi 'nhân vật nổi danh' này, nhưng lúc trước đến tiếp tế ở đây, quả thật có một đội phủ quân phủ Phụng Lễ, đầu lĩnh quả thật cũng là vị Lý Xuân Hoa thành thật kia.
Lập tức cười ha ha: "Khương huynh chớ trách, trước đây không biết, sau này không phải đã biết rồi sao!"
"Biết ta thật ra cũng không quan trọng." Trọng Huyền Thắng lạnh giọng hừ nói: "Ngươi biết người phủ Lâm Vũ các ngươi là được! Chưa từng thấy ai phòng người mình như phòng tặc như vậy, phủ quân phủ Lâm Vũ các ngươi đúng là có ý tứ! Các ngươi bên này có một Lưu gia trang, ngươi có biết không? Vốn nên là địa bàn của mình, người mình?"
Hắn ta quay đầu lại ngoắc: "Đại Dũng, Đại Dũng! Không phải ngươi nói sùng bái quân gia thành Tích Minh nhất sao? Tới đây, tới đây, nhanh tới làm quen một chút. Người này á, muốn bắn chúng ta thành con nhím, chính là tướng quân mà ngươi sùng bái!"