Chương 2695 Đệ Nhất Đông Tuyến (2)
Bảo Bá Chiêu nhướng mày, hơi kinh ngạc.
Không phải là bởi vì Trọng Huyền Thắng keo kiệt, ngược lại, tên béo này quá hào sảng!
Không hề cướp công lao tấn công Đại thành của bọn họ, ngược lại còn tăng thêm một phần công lao hỗ trợ chiến lược cho bọn họ...
Điều kiện bàn tới mức độ này, thực sự tương đối tốt đẹp.
Dù sao cũng là đời sau của Sóc Phương Bá, là người thừa kế đã được xác định của Bảo thị, sự ngạc nhiên của Bảo Bá Chiêu biến mất ngay lập tức,
Bảo Bá Chiêu nở một nụ cười ấm áp: "Đúng là nên uống một ly, chúc mừng hiền đệ đoạt được một thành khác!"
Bánh ít đi bánh quy lại, hắn ta cũng lập tức thừa nhận thủ quân Đại thành đầu hàng trước Đắc Thắng doanh.
Trước mặt hai vị tướng trẻ tuổi của Tề quốc, vừa nói vừa cười thương lượng phân chia quân công, với tư cách là "quân công" được phân phối, tâm trạng của Tiết Nhữ Thạch thực sự rất phức tạp.
Đại Hạ đã tồn tại ngàn năm, có một lịch sử huy hoàng, một quá khứ huy hoàng, một triều đình tận tụy cai trị, có tướng lĩnh trung dũng, có các lương thần trị quốc. Có vô số người có lý tưởng cao cả. Từ xưa đến nay nhân tài không bao giờ bị đào thải.
Tiết Nhữ Thạch y đã từng đảm nhiệm nhiều chức vụ quân sự và chính trị, hiện tại y đảm nhiệm tướng lĩnh chủ và thành chủ của Đại thành, y đã gặp không biết bao nhiêu người trẻ tuổi tài giỏi từ Hạ quốc!
Nhưng có bao nhiêu người có thể như Bảo Bá Chiêu, và ai có thể như Trọng Huyền Thắng?
Đại Vương kỳ đã sớm biến ảo ở trên thành lầu.
Công việc tiếp nhận Đại thành đầu hàng đang tiến hành một cách có trật tự.
Đắc Thắng doanh làm việc này vô cùng thuần thục.
Trọng Huyền Thắng và Bảo Bá Chiêu vẫn nói chuyện với nhau một cách thân thiện. Những xung đột của thế hệ cũ dường như không ảnh hưởng gì đến họ cả.
Có một âm thanh bùng nổ trên bầu trời phía xa, và nó đang tiến lại gần cực kỳ nhanh!
"Kết trận!" Trọng Huyền Thắng và Bảo Bá Chiêu gần như đồng thời ra lệnh, mỗi người đều mang theo binh sát bay lên không trung.
Khương Vọng cầm trường kiếm trong tay, không chút do dự rút ra bay lên cao.
Tạ Bảo Thụ kết trận hơi chậm, dứt khoát tự mình một người bay lên trời cao, giống như tên họ Khương kia vậy.
Và từ bầu trời phía xa, một hình bóng rực cháy với sức mạnh khủng khiếp đang tiến lại cực nhanh.
Gần rồi, gần rồi!
Nhưng đó là một khuôn mặt vuông vức, uy nghiêm.
Dưới sự uy nghiêm, là một vị Thần Lâm Cảnh với sự mệt mỏi khó có thể che giấu, một cường giả kim khu ngọc tủy, toàn thân bị phủ trong bụi bặm!
Đại Hạ Tuyên Bình Hầu Phàn Ngạo!
Bị mắc kẹt trong túi của Hội Minh phủ, và không bắt được gì, tất cả dấu vết của cuộc hành quân, đều do những thủ binh ban đầu của Hồng Cố thành tạo ra, điều này khiến ông ta cảm thấy không ổn.
Vào thời điểm đó, ông ta không biết mục tiêu chiến lược của Trọng Huyền Thắng, nhưng ông ta đã nhận ra rằng Trọng Huyền Thắng sẽ đến Phụng Lễ phủ, ông ta ở nơi tiếp giáp giữa Phụng Lễ phủ và Hội Minh phủ do dự giữa ba thành Lộc Chu (gần Lâm Vũ hơn), Tân Tiết (ở giữa), Dương Cố (càng gần Cẩm An).
Cuối cùng trật tự chiến thời do một tay ông ta tạo thành, chậm chạp không có động thái của thành Tân Tiết, nên mới tới thành Tân Tiết.
Ông ta không biết là, Trọng Huyền Tuân sau khi chiếm cứ thành Tân Tiết, sở dĩ lựa chọn khép kín bốn cửa, đoạn tuyệt tin tức, nghỉ ngơi tại chỗ hai ngày, thứ nhất là do sĩ tốt thủ hạ thực sự cần nghỉ ngơi, thứ hai chính là chờ đợi ông ta đuổi theo!
Phá vỡ trang trại Thiên Phong, cách trở giao thông của Hạ quân. Đắc Thắng doanh một người hai ngựa, tốc độ hành quân tăng lên biết bao nhiêu.
Phàn Ngạo được dẫn tới Tân Tiết, và đinh sẵn sẽ chỉ nhìn thấy một tòa thành đã bị phá hủy, mà cũng không thể nào dẫn quân đuổi kịp Đắc Thắng doanh.
Ngay khi nhìn thấy thành Tân Tiết, Phàn Ngạo đã biết có điều gì đó không ổn.
Sau khi hỏi về hướng đi của Đắc Thắng doanh, ông ta thậm chí còn rời bỏ quân đội và một mình liều mạng chạy đến Đại thành. Nếu như có thêm một vị cường giả Thần Lâm thủ thành, kết quả sẽ hoàn toàn khác!
Nhưng... đã quá trễ rồi!
Từ Lâm Vũ đến Phụng Lễ đến Hội Minh, rồi lại quay trở lại Phụng Lễ, ông ta chưa từng dừng lại dù chỉ một chút, nhưng tất cả những gì ông ta đã làm đều trở nên vô ích rồi!
Bây giờ ông ta bay đến Đại thành, thứ nghênh đón ông ta lại là Bảo Bá Chiêu, Tạ Bảo Thụ, và một vạn năm ngàn sĩ tốt của lực lượng các nước liên quân khu vực phía Đông. Là Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng và hơn hai ngàn binh sĩ từ Đắc Thắng doanh.
Đó là Tiết Nhữ Thạch – người đứng đầu Đại thành và đại quân thủ hộ Đại thành đã đầu hàng của y!
Dù có thân thể kim chi ngọc tủy, nhưng da đầu của ông ta nhất thời lại trở thành đầu gỗ.
Ông ta nhìn thật sâu vào thanh niên mập mạp, và kiếm khách trẻ tuổi có thể cảm nhận được kiếm thế từ rất xa.
Không nói một lời, Phàn Ngạo quay người vội vàng rút lui.
Không nói đến việc nếu ở lại chỗ này, sẽ có nguy cơ bị đại quân nghiền chết, lúc này việc đả thông Lam Vũ và Phụng Lễ đã là kết cục chắc chắn!
Ông ta phải quay lại càng nhanh càng tốt và tìm cách củng cố tình hình ở Phụng Lễ!
Nhưng còn có biện pháp gì cơ chứ?
Ông ta còn chưa nghĩ ra...
Nơi này cùng Lâm Vũ phủ không hề giống nhau, Phụng Quốc Công Chu Anh vừa chiến đấu vừa rút lui, còn xây dựng hết lớp phòng tuyến này đến lớp khác, tạo ra đầy đủ không gian đệm. Ngay cả khi thành Tích Minh bị tập kích, tuyến phòng thủ của Lâm Vũ cũng có thể tương đối kiên cường, có thể làm chậm binh lính của Tề quốc ở mức độ lớn nhất.
Đây cũng là tư duy chiến lược của Chu Anh trên toàn bộ chiến trường Đông tuyến.
Nhưng hôm nay cửa lớn của Phụng Lễ phủ lại đột nhiên mở ra, thế cục đột nhiên thay đổi, căn bản không kịp kéo lên phòng tuyến.
Đại thành vừa bị phá, ba trăm ngàn Tề quân ở Đông tuyến có thể xuống phía nam ẩm mã* bất cứ lúc nào, thế không thể ngăn cản!
*ý là mở rộng chiến tranh xuống phía nam