← Quay lại trang sách

Chương 2721 Sống là công hầu, chết phải được tú phong (2)

Thay đổi chiến cuộc căn bản không phải nói đùa.

Trước mắt đã giải tán dao động trận pháp, thân ảnh mạnh mẽ kia di chuyển như rồng, binh sát cuồn cuộn vây quanh núi, Lưu Vũ Ân bộ kết thành Cương Bối trận lấp đầy sơn đạo đang nhanh chóng bị cắn nuốt, còn có từng khuôn mặt thấp thỏm lo âu bên cạnh!

Tất cả, tất cả.

Đều đang nhắc nhở Thái Dần!

Trong đầu vẫn không ngừng có giọng nói nhắc nhở hắn ta không thể đi.

Lần này đi, mọi khổ tâm của Hạ quân ở phủ Hội Minh, đều sẽ trôi theo dòng nước!

Lần này đi, ưu thế yếu ớt mà cuộc chiến thành Ngọ Dương tạo ra, sẽ bỗng chốc tan rã.

Lần này đi, có thể sẽ hoàn toàn mất đi Lạc phủ, tam phủ đông tuyến đều mất!

Thái Dần hiểu rất rõ.

Hạ quốc hiện tại, giống như là một người khổng lồ bị thương nặng, mỗi một lần phấn khởi phản công, đều là đang tăng thêm vết thương cho mình. Nếu không thể đạt được chiến quả tương ứng, thì sẽ chính là tăng tốc tiến về phía cái chết.

Hắn ta tuyệt đối không thể để cho đội quân trước mắt này đi!

Trong bóng đêm tàn khốc, Thiệp Sơn giống như một con ác thú im lặng. Đã cắn nuốt rất nhiều mạng sống, và vẫn sẽ chiếm đoạt càng nhiều.

Tề quân giương cao Kinh Vĩ kỳ, khí thế như cầu vồng, không nghi ngờ gì đã trở thành bên chiếm ưu thế trên tòa danh sơn này của Đại Hạ.

Âu Dương Vĩnh rời trận bay lên, Tạ Bảo Thụ không thể nào một mình nắm giữ binh trận ba vạn người, chỉ có thể sơ lược nắm chắc phương hướng.

Binh sát long hoàn toàn chỉ bay lên cao theo quán tính, nhưng như thế đã đủ.

Hạ quân căn bản không đủ sức chặn đánh.

Thậm chí ngay cả thoát thân cũng không được!

Trong lòng có ngàn vạn ý niệm, nhưng lại đưa ra quyết định trong chớp mắt.

Thái Dần cầm Sơn Hà Vạn Dặm kỳ trên tay, tóc dài bay bay trong gió. Thân hình vốn đã bay lên không đột nhiên hạ xuống, một tay cắm xuống, cắm quốc kỳ Đại Hạ ở trên đỉnh núi!

Gió bắc gào thét, cờ bay phần phật.

Hắn ta không đi!

Hắn ta đứng trên đỉnh Thiệp Sơn, căm tức nhìn Tề quân vọt lên như thủy triều, căm tức nhìn Âu Dương Vĩnh khí thế như thần kia.

"Ta hứa!"

Khuôn mặt được coi là anh tuấn của hắn ta, lúc này phủ đầy một loại tâm tình nóng bỏng.

Rất khó hình dung đó là gì.

Nhưng giọng nói của hắn ta trong đêm dài lại rõ ràng như thế, mỗi một chữ đều chứa đầy sức mạnh.

Hắn ta chan chứa tình cảm gào thét: "Huynh đệ tỷ muội của ta, chiến hữu đồng đội! Thái Dần ta dùng danh nghĩa Thái thị, hứa với các ngươi!

Ta hứa rằng, cái chết của các ngươi cũng sẽ thể hiện được giá trị!

Ta hứa rằng, sự hi sinh của các ngươi, sẽ không vô nghĩa!

Ta hứa rằng, trận chiến hôm nay, sẽ được lịch sử Đại Hạ ghi chép!"

Máu của hắn ta đang sôi sục, đạo nguyên của hắn ta đang điên cuồng va chạm.

Hắn ta gào thết như thế...

"Quốc thù gia hận, báo ở nơi này, đem sức mạnh của các ngươi cho ta mượn!"

Trong tiếng gào thét như vậy, một trận bàn bát giác đỏ thẫm như máu, từ ảo hóa thật, treo trước ngực hắn ta.

Nơi trái tim bay ra một giọt máu trong tim, rơi xuống trận bàn hình bát giác kỳ lạ này, trong phút chốc tỏa ra ánh sáng đỏ, đỏ như máu.

Trận bàn phục khắc này, tên là [Vạn Hợp Phí Huyết]!

Đế quốc Đại Sở có một môn cấm thuật hoàng triều, tên là Phí Huyết Nhiên Hồn.

Thái Dần từ cấm thuật đó có được linh cảm, xây dựng nên bộ khung của môn trận pháp này. Dưới sự giúp đỡ của thúc gia Thái Hoa chân nhân, có thể bổ sung xong. Bởi vì quá mức dữ tơn hung hiểm, nên chưa từng chân chính ứng dụng qua.

Trận này thiêu đốt huyết khí, cũng thiêu đốt binh sát.

Giờ phú này, trên sơn đạo Thiệp Sơn, có một đoàn binh sát như một con nhím khổng lồ tụ lại. Đó là Cương Bối trận do Lưu Vũ Ân bộ kết thành, đã bị binh sát Tề quân chiếm đoạt.

Tàn quân còn lại không nhiều lắm, từng người giãy giụa lần cuối trong binh sát dày đặc của Tề quân, nhanh chóng bình ổn rồi.

Từ đầu đến cuối, Lưu Vũ Ân không hề biểu hiện chút chần chờ gì đối với mệnh lệnh của Thái Dần, sai hắn ta lấp đầy sơn đạo, hắn ta liền không chút do dự dấn thân vào. Không cho hắn ta rời đi, hắn ta liền không đi một bước.

Sao có thể mọi người đều hung hãn không sợ chết chứ? Nhưng cùng lúc kết thành Cương Bối trận, thì cũng đã hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ tách rời sĩ tốt.

Toàn bộ ba ngàn tướng sĩ Hạ quân, bị trói chung một chỗ, cùng nhau yên lặng trong binh triều Tề quân.

Mà Tống Học Vũ bộ kết thành Huyền Đao trận, quanh người trong nháy mắt bốc lên huyết diễm.

Vạn Hợp Phí Huyết trận có yêu cầu vô cùng thấp đối với sĩ tốt, bởi vì chỉ cần sĩ tốt cung cấp đủ huyết khí lực lượng, chứ không cần nỗ lực.

Khí huyết như củi đốt, hừng hực thiêu đốt, mọi binh sát, huyết khí, đạo nguyên, sức mạnh mà Tống Học Vũ khống chế được, đều tụ tập về hướng Thái Dần trên đỉnh núi.

Khí huyết hồng quang giống như một sợi tơ máu hẹp dài, trong nháy mắt bay lên đỉnh núi, tràn vào trận bàn huyết sắc trước người Thái Dần.

Xa xa nhìn sang, giống như lá cờ Vạn Dặm Sơn Hà đại biểu cho đế quốc Đại Hạ, đã bị máu tưới nhuộm đỏ, cho nên hàng ngàn hàng vạn sợi tơ máu, bay lay động trên Thiệp Sơn hùng vĩ!

Bởi vì quá mức đau đớn, nên nét mặt Tống Học Vũ cũng đã vặn vẹo, hoàn toàn không thể nhìn ra vẻ mặt vốn có. Nhưng hắn ta vẫn lớn tiếng gầm lên: "Tướng quân! Ta tên Tống Học Vũ, có thể được ghi vào sách sử không...?!"

Toàn bộ Huyền Đao trận đều bị thiêu đốt.

Toàn quân trong trận đều gầm lên giận dữ.

"Ta là Lý A Ngưu!"

"Ta là Ngụy Quốc Trung!"

"Ta là Đỗ Long!"

Ba ngàn giọng nói vang lên liên tiếp, ngàn giọng nói, lại giống như một, rõ ràng huyên náo ồn ào, lại chỉnh tề như thế.

Theo toàn bộ Huyền Đao trận bị thiêu đốt, đồng loạt nổ vang!

Lại đồng loạt, tan biến!